Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 260 - Suy Nghĩ



Chương 260 - Suy Nghĩ



Chương 260: Suy Nghĩ."Được." Hoa Chiêu đồng ý.Vốn cô còn muốn kiếm lời ít tiền từ đợt thu hoạch hướng dương này, kết quả chuyện mấy ngày hôm trước đã khiến cô rất xúc động.Mọi người mặc dù có tư tâm, nhưng chủ yếu vẫn là đang giúp cô cùng ông nội.Không đòi hỏi bất cứ báo đáp gì.Cô luôn giữ ân tình này trong lòng, và tất nhiên muốn báo đáp họ."Việc này cháu sẽ cùng chú đội trưởng nói chuyện, để ông ấy hỏi những người trong thôn một chút xem có đồng ý không, sau đó mỗi gia định muốn bán bao nhiêu đều báo lại, để cháu nói chuyện cùng cung tiêu xã." Hoa Chiêu nói ra: "Về phần giá tiền, cháu sẽ bàn bạc với họ, cam đoan là cao hơn 3 mao tiền.""Ai! Thím biết ngay cháu làm việc rất đáng tin mà!" Nguyện vọng của Thím Mã đã thành, hấp tấp đã đi về, bà về nhà cùng bọn nhỏ thương lượng một chút, đến cùng sẽ bán bao nhiêu cân.3 mao tiền một cân, để lại nhiều hơn cho bọn hắn một chút, 5 mao tiền một cân liền chừa lại ít một chút.Bình tĩnh vài ngày, thôn lại náo nhiệt lên, mất cả một buổi chiều, mọi người liền đến chỗ Triệu Lương Tài đăng ký.Đã không thể kiếm tiền từ ủ giá đỗ, làm cho bọn hắn rất không nỡ, bây giờ có thể từ hạt hướng dương kiếm lợi nhuận hơn mười đồng tiền cũng vui vẻ đấy.Người một nhà trồng trọt một năm mà cũng kiếm không được hơn mười đồng đây này! Một đầu heo nuôi không tốt, cũng bán được hơn mười đồng.Mà bây giờ cái này hơn mười đồng, đều là Hoa Chiêu cho không bọn hắn đấy, hơn một tháng đã kiếm được chừng này, bọn hắn đều nhớ kỹ Hoa Chiêu là được.Hoa Chiêu có được thống kê rồi, liền mang theo hạt hướng dương rang cùng ông nội đi lên huyện, tìm được Vương Mãnh."Chú, cháu tới đưa cho chú đồ ăn ngon!" Hoa Chiêu đứng ở cửa ra vào cười nói.Vương Mãnh ngẩng đầu nhìn thấy cô cũng cười, người xinh đẹp như vậy ai có thể thấy mất hứng?Ông lập tức đứng lên chào hỏi Hoa Cường trước, sau đó liền đỡ cái giỏ sau lưng Hoa Chiêu: "Hai người đến là được rồi, còn mang cái gì nữa, lại nặng như vậy! Chính mình không tự cẩn thận!"Bụng Hoa Chiêu đã 7 tháng rồi, phi thường lớn rồi, nhìn giống như những người sắp sinh. Cho nên Hoa Cường lo lắng cô một mình đi ra ngoài, cùng theo đến rồi.Nhưng Hoa Chiêu không để cho ông cõng đồ đạc, cái giỏ sau lưng này chỉ hơn năm mười cân đối với cô mà nói, nhẹ như chơi.Bên trong giỏ của Hoa Chiêu đều là hạt hướng dương, cô bốc ra một ít đưa tới trên bàn Vương Mãnh: "Chú, chú nếm thử xem."Vương Mãnh nghe theo, nắm lên một nắm gặm, lập tức nở nụ cười: "Ta biết ngay, đồ ăn từ trong tay ngươi lấy ra, không thể không ngon!"Ông nhìn những chiếc giỏ trên mặt đất, không giống như tất cả chúng đều được đưa cho ông. Điều quan trọng là mấy ngày trước ông đã đích thân đến Kháo Sơn điều tra hiện trường. Ông biết rằng những người dân trong thôn của họ đã gieo hạt hướng dương trong năm nay."Lại muốn ta giúp thôn tìm nguồn tiêu thụ?" Vương Mãnh hỏi.Hoa Chiêu hướng về phía ông dựng thẳng cái ngón cái: "Chú là người thông minh!"Vương Mãnh ha ha cười, người khác lấy lòng ông, ông cũng không muốn nghe, Hoa Chiêu nói một câu liền nghe được rồi: "Yên tâm đi giao cho chú, các ngươi tổng cộng có bao nhiêu cân? Định bán bao nhiêu tiền?""Có 1 vạn cân." Hoa Chiêu duỗi ra một ngón tay: "Cháu định bán 1 đồng tiền 1 cân.""Khục khục khục khục!" Vương Mãnh lập tức bị sặc hạt hướng dương rồi.Ông biết rằng hạt hướng dương của cung tiêu xã là 2,5 mao một cân, ông lại thích ăn hạt hướng dương khi không có việc gì làm. Mặc dù thứ này rất thơm, nhưng nó sẽ quá đắt nếu 1 đồng 1 cân.Thoáng cái đã tăng gấp bốn lần, hầu hết mọi người đều không thể chấp nhận được.“Chú, chú nói xem có đáng giá không?” Hoa Chiêu hỏi.Mới ngồi có một lúc, Vương Mãnh đã ăn một nắm to, càng ăn càng thơm, nhịn không được, cảm thấy một hơi liền có thể ăn một rổ."Giá trị!" Vương Mãnh không thể không nói. Càng ăn càng giá trị."Còn có thể càng giá trị hơn một ít." Hoa Chiêu từ trong khung ở bên trong móc ra một xấp giấy dai, rút ra một tờ gấp gấp vài cái tạo thành một hình vuông, đổ tầm 1 cân hạt hướng dương vào, lại xếp vài cái đóng gói thật tốt.Một gói hạt dưa được đóng gói, cô cầm bút trên bàn Vương Mãnh vẽ phiên bản hoạt hình hạt hướng dương lên giấy, bên cạnh viết mấy chữ "Hạt hướng dương thơm".“Nhìn thế này, có đáng 1 đồng không?” Hoa Chiêu cườiVương Mãnh ngơ ngác liếc mắt nhìn, sau đó gật đầu: "Nhìn thế này cũng có chút thú vị."Người dựa vào ăn mặc, đồ đạc cũng là như thế. Bìa cứng đúng là so hàng rời cao cấp hơn, cũng có thể quý hơn."Điều kiện của cháu có hạn, không có nguyên liệu gì khác. Nếu nhà máy thực phẩm làm được mấy hộp rồi in lên đó thì sẽ cao cấp hơn, lấy ra làm quà thì người nhận chắc chắn sẽ thích". Hoa Chiêu đã mở ra một ý tưởng khác cho ông.Mọi người đều thích một cái gì đó thật tốt, sẽ tốt hơn nếu coi nó như một món quà? Nó sẽ không bao giờ làm mất lòng mọi người và tạo ra lợi nhuận tốt. Tết Nguyên Đán sắp đến, món này ngon hơn nhiều so với bánh quy và khoai tây chiên giòn.Vương Mãnh mắt sáng rực lên, hiện tại ông cảm thấy 1 đồng tiền là quá rẻ rồi, một cân đào xốp giòn ba bốn đồng tiền đấy, còn ăn không ngon như vậy!"Ngươi chờ, chú đi tìm người!" Vương Mãnh lấy túi đựng hạt hướng dương rồi đi ra ngoài.Nửa giờ sau, ông dẫn theo một người đàn ông trung niên trở lại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận