Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 973 - Manh Mối.



Chương 973 - Manh Mối.



Chương 973: Manh Mối.Nghĩ biện pháp để cho Hoa Chiêu giúp cô ta nuôi con, trước cứ giải quyết cửa ải trước mắt này đã.Lưu Mẫn đi ra khỏi công viên, nhìn thấy Lưu Minh thật sự bế đứa nhỏ lên chiếc xe ô tô chờ ở cửa ra vào, đi thẳng đến cô nhi viện.Cô ta nóng nảy, nhanh chóng lên xe buýt đuổi kịp.Nhưng xe buýt sao có thể đuổi kịp ô tô con? Đợi đến lúc cô ta đến cô nhi viện, đã không nhìn thấy bóng dáng của Lưu Minh đâu nữa."Đồng chí? Vừa rồi có một đứa bé mới đến sao? Một đứa bé trai?" Lưu Mẫn túm nhân viên công tác hỏi.Nhân viên công tác nhìn cô ta từ trên xuống dưới, có một số cha mẹ xác thực vừa vứt bỏ đứa trẻ liền hối hận, là cô ta?"Không đúng không đúng. . . Tôi biết người đàn ông kia, biết hắn nhặt được một bé trai, mà tôi sinh ra bốn đứa con gái, không sinh được con trai, cho nên tôi muốn nhìn một chút. . . ." Lưu Mẫn nói ra.Như vậy ah.Nhân viên công tác đứng dậy, nhiệt tình mà chiêu đãi bọn hắn: "Đi theo tôi, vận khí của các người coi như không tệ, đứa bé vừa tới này, thân thể đặc biệt khỏe mạnh, không tàn tật, không ngu dại, rất hiếm gặp!"Việc bỏ rơi trẻ em thời nay không phải là hiếm, nhưng hầu hết trẻ em bị bỏ rơi đều là bé gái, hiếm thấy bé trai nào khỏe mạnh.Hơn nữa nhân viên công tác cũng hi vọng mấy đứa trẻ đều được nhận nuôi, có một gia đình, như vậy đối với đứa nhỏ rất tốt, cũng giảm bớt gánh nặng của quốc gia.Cho nên mỗi khi có người đến nhận nuôi, bọn hắn đều đặc biệt nhiệt tình.Lưu Mẫn nghe nói đứa nhỏ khỏe mạnh liền cười, đến khi ôm đứa bé trong ngực, thấy nó mở to mắt đen nhánh nhìn cô ta, cô ta cao hứng vô cùng.Đây là con của cô ta!Cô ta có con trai rồi!Đáng tiếc, con của cô ta lại có người mẹ như vậy, chỉ là người bán hàng, cầm 30 đồng tiền lương, ở trong căn phòng 40 mét vuông.Không giống một bà mẹ khác đấy, ở trong căn phòng như cung điện.Xung quanh đều là người hầu, muốn đi tản bộ cũng không cần ra cửa nhà mình, ăn uống khẳng định cũng là những món cô ta chưa thấy qua đấy, cả đời hưởng thụ không đến đấy.Lòng Lưu Mẫn như bị phỏng, những thứ kia, cả đời cô ta cũng không thể cho con trai mình.Con trai cô ta đã có thể sống nửa tháng trong hoàn cảnh phú quý như vậy? Vì sao không thể tiếp tục?"Tôi, tôi muốn nhận nuôi thằng bé." Lưu Mẫn đột nhiên nói ra."Khục khục!" Bà Ngô lập tức ho khan.Không phải nghĩ đến để cho người khác thay bọn hắn nuôi sao? Sao còn muốn chính mình mang đi?"Đứa bé khỏe mạnh như vậy không thể bỏ qua, bằng không thì ngày mai sẽ bị người khác nhận đi." Lưu Mẫn nói xong liếc bà Ngô.Bà Ngô lập tức giật mình, xác thực, cho dù đứa nhỏ không thể đưa đến trong tay Hoa Chiêu, cũng không thể rơi xuống trong tay người khác, vẫn là ở trong tay mình mới yên tâm.Ai ôi!!!, bà ta có cháu!...Hoa Chiêu đang liều mạng mà nghĩ biện pháp, tìm được con của cô. Nhưng dị năng trong tay cô không phải vạn năng, hiện tại không thể trợ giúp.Cô chỉ có thể gửi hi vọng ở Diệp Thâm, Diệp Danh.Không nghĩ tới Diệp Thâm vậy mà rất nhanh đã mang đến tin tức tốt."Có một nhân viên trên tàu cung cấp một đầu manh mối, anh cảm thấy hữu dụng."Diệp Thâm đè nén kích động nói: “Hắn nói rằng vào chiều ngày 10/8, một nhóm người lạ mặt lên tàu với một em bé, 3 nam và 1 nữ.”"Người đàn ông rất thờ ơ với đứa trẻ. Mặc dù người phụ nữ tự nhận là mẹ của đứa trẻ, nhưng cô ta không có sữa, và cô ta không mang theo bình sữa hay sữa bột trong chuyến đi dài như vậy.”"Đứa trẻ khóc ngặt nghẽo suốt chặng đường và chỉ được phát hiện sau khi được những hành khách xung quanh trình báo".Trái tim Hoa Chiêu đột nhiên co rút, nếu đây là con của cô, thật đáng thương ah!"Về sau thì sao? Thằng bé được cho ăn chứ?" Cô vội vàng hỏi."Đã tìm được, nhân viên tàu tìm hành khách mượn tới bình sữa cùng sữa bột." Diệp Thâm nói ra.Tim Hoa Chiêu lúc này mới rơi xuống.Nếu như đây là con của cô, đối phương không diệt khẩu, mà mang đi, vậy cũng không phải là muốn mạng của nó.Điều cô lo lắng nhất đã không còn, cô thở phào một hơi.Diệp Thâm cũng có cảm giác như vậy.Chỉ cần đứa nhỏ còn sống, chân trời góc biển, anh cũng sẽ tìm được thằng bé!"Đối phương cái gì đặc biệt? Có mục đích gì?" Hoa Chiêu hỏi.Nói đến đây, ánh mắt Diệp Thâm u ám: "Nam không có gì rõ ràng, nữ. . . . Anh cho nhân viên tàu nhìn ảnh Hoa Tiểu Ngọc, bọn hắn nói rất giống."Hoa Chiêu sững sờ, qua hai giây mới nhớ tới Hoa Tiểu Ngọc là ai!"Hoá ra là cô ta!""Bây giờ cô ta đang ở đâu?" Hoa Chiêu hỏi.Ánh mắt của cô sắc như đao, nếu như Hoa Tiểu Ngọc ở trước mặt cô, cô nhất định từng đao từng đao mà chặt cô ta!"Nhân viên tàu hoài nghi bọn hắn buôn bán trẻ con, vừa muốn hỏi thăm, lại bị bọn hắn nhảy xe chạy thoát, về sau đi đâu, còn chưa có manh mối." Diệp Thâm hiển nhiên đối với tin tức này có chút bực mình.Hoa Chiêu cũng bực mình chết rồi.Đều do hiện tại tốc độ tàu xe chậm!Đặc biệt là có một số tuyến đường, giống như xe buýt vậy, vừa đi vừa ngừng, mà bây giờ nhà ga cũng dày đặc người như xe buýt."Không làm bị thương đứa nhỏ chứ? ?" Hoa Chiêu lập tức bổ nhào vào trên người Diệp Thâm, khẩn trương mà nắm chặt cổ áo của anh hỏi.Người kia đã là Hoa Tiểu Ngọc, vậy đứa bé trong tay cô ta tuyệt đối chính là con trai cô!Ngàn vạn lần không thể có chuyện!"Đứa nhỏ không có việc gì, đều tốt, nhân viên tàu nhìn thấy một người đàn ông ôm đứa bé nhảy xe, xuống xe căn bản không ngã sấp xuống." Diệp Thâm nói ra.Đối với điểm này, anh đương nhiên tỉ mỉ mà nghe ngóng qua, nhiều lần xác nhận mới yên tâm.Hoa Chiêu buông tay ra, vô lực mà ngã xuống.Diệp Thâm đỡ lấy cô.Thân thể Hoa Chiêu vô lực, nhưng đầu óc lại xoay chuyển rất nhanh chóng: "Đã biết rõ người giật dây, vậy dễ làm rồi, phạm vi hoạt động của Hoa Tiểu Ngọc trước kia luôn để lại manh mối a?""Có." Diệp Danh đi tới nói ra: "Một tháng trước cô ta đã xuất hiện ở Bằng Thành, hơn nữa theo những gì người tiếp xúc với cô ta nói, cách ăn mặc rất xa hoa, ra tay rất xa xỉ, như là phát đại tài.""Hoặc là dính vào chỗ dựa nào đó." Hoa Chiêu nói ra.Bằng không thì dù muốn bắt cóc con của cô, một mình cô ta cũng không thể thu mua, diệt khẩu hai bà đỡ.Mà nhân viên tàu cũng nói, bên người cô ta có 3 người đàn ông đi theo. Đây có thể là thủ hạ của chỗ dựa của cô ta.Nhưng quan trọng là ... Hoa Tiểu Ngọc bây giờ đang ở chỗ đó!



Bạn cần đăng nhập để bình luận