Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 122 - Canh Gừng



Chương 122 - Canh Gừng



Chương 122: Canh Gừng.Diệp Chấn Quốc vậy mà chính mình tìm chuyên gia tới, cũng không biết là thực không sợ hay là cùng những chuyên gia này có ẩn tình ở bên trong…"Đào đi!" Diệp Chấn Quốc lên tiếng về sau, trở về đến sương phòng ngồi xuống.Xem xong cây nho, Diệp Thâm rốt cục đi tới gần ông nói: "Ông nội, ba mẹ, các ngươi về phòng ngồi đi."Diệp Chấn Quốc không nhúc nhích: "Để mẹ cháu cùng mấy thím bọn họ đi về phòng đi, ta và cha và anh trai cháu phải ở chỗ này đợi kết quả."Kỳ thật là ông biết rõ Hoa Chiêu trong phòng, mấy người đàn ông bọn họ đương gia làm chủ tiến vào, có chuyện quan trọng, nói chuyện, còn có hàng xóm thân quen, tất nhiên sẽ đi vào tìm bọn họ.Ra vào bất tiện."Vợ của cháu không sao chứ? Có doạ đến con bé không?" Diệp Chấn Quốc kịp phản ứng, thúc giục nói: "Cháu tranh thủ thời gian vào nhà nhìn xem!"Diệp Thâm vừa định đi, Diệp Mai lại đột nhiên mở miệng: "Không có chuyện gì nữa, các ngươi liền dọn dẹp một chút rồi đi ra, để cho các chuyên gia đi vào kiểm tra. Có tiện không?”.Bà nhìn Diệp Thâm đầy ẩn ý.Diệp Mao cùng Diệp Danh cũng nhìn anh.Tất cả mọi người đều là người thông minh, thái độ của lão gia tử làm cho bọn họ biết rõ dưới mặt đất thực có cái gì đó, hiện tại hoặc là bị Diệp Thâm móc ra, một lần nữa chôn ở địa phương khác, hoặc là còn chưa kịp tìm được chỗ chôn xuống, đặt ở phòng trên.Diệp Thâm gật đầu: “Thuận tiện.” Nói xong xoay người đi vào phòng.Có nhiều người ồn ào như vậy, không biết Tiểu Hoa có sợ không.Chu Lệ Hoa đã sớm đã đợi được nữa, lôi kéo tay Lưu Nguyệt Quế, lướt qua Miêu Lan Chi cùng Văn Tịnh, vội vàng hướng phòng trên chạy, bà ta muốn là người đầu tiên vào nhà nhìn xem!Kết quả tất nhiên là không có cái gì, nhà trên năm gian phòng ốc, nói trống rỗng cũng không khác lắm, trong phòng chỉ có vài món đồ dùng trong nhà được Diệp Thư mua, còn có một chút đồ sinh hoạt, không có rương lớn rương nhỏ gì cả.Hiện tại tủ đứng cửa đều mở ra, bên trong trống rỗng hai bộ quần áo cũng không có treo.Chu Lệ Hoa trong nội tâm lập tức không biết là may mắn hay là thất vọng."Bọn nhỏ có khỏe không?" Diệp Thâm lôi kéo cánh tay Hoa Chiêu hỏi.Trong phòng có rất nhiều người, anh mắc cỡ mà hỏi thẳng xem cô có sao không.“Mọi chuyện đều ổn.” Hoa Chiêu cười với anh, hỏi anh: “Tại sao ông nội và ba không vào?Cô không để ý nhiều, và chừng mực tránh sự hiềm nghi của cô lớn hơn nhiều so với những người hiện tại.“Bọn họ ở bên ngoài nhìn chằm chằm người ta.” Diệp Thâm sờ sờ tóc, thật sự là một đứa nhỏ không hiểu chuyện gì, làm gì cũng vô tâm như vậy ..."Vậy anh đi vào trong bếp, lấy một ít gừng và rau củ. Em sẽ nấu một ít súp để mọi người xua đi cái lạnh." Hoa Chiêu nói.Diệp Thâm cười cười, đi ngay.Chẳng bao lâu, một nồi súp gừng đã sẵn sàng.Hoa Chiêu bí mật bỏ một sợi nhân sâm ngàn năm ngắn như móng tay vào canh gừng.Sau bát canh gừng nóng hổi, Diệp Chấn Quốc đột nhiên cảm thấy ấm áp, sự lạnh lẽo và mệt mỏi của ông dường như đồng loạt biến mất.“Đúng là một đứa bé ngoan, một đứa bé ngoan.” Diệp Chấn Quốc gật đầu lia lịa, ông đã yêu mến Hoa Chiêu từ lần đầu tiên gặp mặt, bây giờ lại càng thích.Trong phòng, nữ quyến Diệp gia cũng đã uống canh gừng, một chén vào trong bụng, toàn thân mỏi mệt biến mất.Liền có tinh lực nói cái khác rồi.“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Miêu Lan Chi thấp giọng hỏi Diệp Thâm, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt."Khoảng 1 giờ đêm, nhà của Tào gia đột nhiên sụp, con qua xem bọn hắn, có lòng thu lưu bọn hắn vào trong nhà tránh mưa, kết quả bọn hắn ở lại trong chốc lát đã rời đi, sau đó những người này liền tới." Diệp Thâm nói ra.Hôm nay trận "Tai bay vạ gió" này, đều là Tào gia hãm hại!Trong phòng yên lặng xuống, mọi người cúi đầu uống canh từ chối cho ý kiến, không biết nên tin không tin.Chu Lệ Hoa đột nhiên hỏi nhỏ: "Những vật kia, cháu đã giấu hết chưa?"Mọi người nhất cử nhất động đều cứng đờ, mà Diệp Thâm vẻ mặt không biểu tìn mà nhìn bà ta: "Cái gì?""Này, tất cả mọi người đều là người một nhà! Cháu cùng thím ba đều hiểu rõ, thím ba có thể giúp cháu!" Chu Lệ Hoa thanh âm ép tới cực thấp: "Nếu như ít đồ, chúng ta sẽ giúp cháu mang ra ngoài, bọn hắn cũng không thể soát người!"Nếu không phải là không đứng dịp, Hoa Chiêu đã bật cười. Bà ta là một đặc vụ ngầm do Hạ Kiến Ninh cử đến, phải không?Diệp Thâm không muốn nói chuyện với bà ta nữa, anh quay đầu lại nói với Hoa Chiêu: "Một lát nữa chúng ta ra ngoài, để cho bọn họ lục soát căn nhà này. Nếu em có thứ gì muốn mang theo thì cho vào trong túi xách của em."Bọn hắn ngược lại thực sự không đến mức lục soát người, một cái túi sách có thể cho vào bao nhiêu thứ? Mặc dù nếu trong đó đều là thứ đáng giá, ít như vậy cũng không đủ để tạo thành bất cứ vấn đề gì.Hoa Chiêu đã thu dọn đồ đạc, cô mang theo túi sách, trong đó có 3 bức tranh cô đã mua trước đó và một bộ trang sức bằng ngọc bích. Cô tháo những chiếc vòng vàng và những chiếc vòng ngọc trên cổ tay ra cho vào. Và 2 xấp tiền cô mang theo.Khi đến, cô mang theo 2 vạn đồng để đề phòng trường hợp khẩn cấp.Mà bây giờ mệnh giá tiền cao nhất là 10 đồng, 2 vạn là 2 bó lớn dày như 20 vạn ở đời sau. Mặc dù cô đã tiêu hơn 2.000 nhưng vẫn còn rất nhiều.Còn 2 bộ quần áo bên trong, cô không muốn bị đàn ông xa lạ động vào.Có rất nhiều thứ, và được nhét đầy một cái túi lớn.Diệp Thâm cầm lên: "Đi thôi."Hoa Chiêu không muốn nhúc nhích: "Em đang định làm canh. Gần sáng rồi, mọi người đều đói bụng?"Cô nói chưa dứt lời, cô vừa nói tất cả mọi người liền cảm thấy trước ngực dán vào phía sau lưng rồi.Đêm nay vừa bị doạ sợ lại gặp mưa, hiện tại được một chén canh gừng cứu vớt, lại cảm thấy đói bụng."Đem bếp lò xách, đi sương phòng làm cũng được." Diệp Thâm nói xong thấy Hoa Chiêu chỉ mặc một bộ váy liền áo, quần áo bà bầu dài rộng cũng không thể che hết dáng người của cô. Đặc biệt là trước ngực, mấy ngày gần đây nhất giống như lại tăng một cái số, vốn rộng thùng thình quần áo bị đẩy lên tràn đầy đấy.Diệp Thâm lập tức bỏ túi xách xuống, đi vào phòng lấy áo khoác của mình khoác cho cô.Áo khoác thật dài lập tức đem cô bao lấy cực kỳ chặt chẽ.Diệp Thâm nhìn một lượt rồi thắt nút bộ áo dài từ đầu đến cuối.Cái này tốt rồi, thực kín rồi.Hoa Chiêu thò tay lắc lắc, mới đem tay từ trong tay áo vươn ra, nhỏ giọng cười nói: "Khẳng định rất xấu, như một đứa trẻ mặc trộm quần áo người lớn."Diệp Thần một tay xách túi, một tay nắm cổ tay của cô: "Em vốn dĩ là một đứa nhỏ."Hai người ra ngoài trước.Diệp Thư cùng Diệp Phương liếc nhau, trong mắt đều mang ý cười. Lúc này rồi, hai người còn nhẹ nhàng trêu chọc như vậy, nhất định là không có vấn đề gì nữa. Hoặc là thật không có đồ đạc, hoặc là đều xử trí tốt rồi.Họ thở ra một hơi dài nhẹ nhõm và đi ra ngoài.Vẻ mặt của Chu Lệ Hoa không được tốt lắm, bà ta đi vòng quanh nhà vài vòng, thậm chí còn nhìn lên mái nhà, cuối cùng mới không cam lòng đi ra ngoài.Bà ta tin lời Tôn Tiền. Bà biết mẹ chồng mình từng có gia thế hiểm hách, xuất thân quý tộc.Bà ta đã nói mà, thuyền nát còn có ba cân đinh, như thế nào bà ta kết hôn nhiều năm như vậy, một căn cái đinh đều không phát hiện?Hóa ra là đều ở đây!Cái bà già này cũng quá bất công rồi! Nhà ở cho một mình Diệp Thâm coi như xong, đồ truyền thừa của gia tộc cũng cho một mình hắn? Không biết còn tưởng chỉ có một mình hắn là cháu ruột đấy, còn lại con cháu đều là nhặt được à?Đợi qua hôm nay, bà ta nhất định phải hỏi thật kỹ! Bà ta hỏi không được liền kêu Diệp Thành tự mình quay về hỏi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận