Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1312 - Đầu Cô Bị Úng Nước Sao



Chương 1312 - Đầu Cô Bị Úng Nước Sao



Chương 1312: Đầu Cô Bị Úng Nước SaoNgày thứ ba, Trương Lượng chủ động tới tìm Hoa Chiêu.Hành lý của hắn đã được thu dọn xong và vác trên người.“Bà chủ, tôi đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát bất cứ lúc nào!” Trương Lượng nói.Hoa Chiêu…"Làm hộ chiếu còn cần chút thời gian."Trương Lượng lập tức nói: "Không cần! Cần thứ đó làm gì, bên kia mặc dù tôi chưa từng đến, nhưng tôi đã đi qua biên giới, không cần hộ chiếu, đi bộ qua là được. Người dân địa phương thường đi qua mua rau, trồng trọt.”Ở trong nước trước đây không cho tùy tiện trồng, cái gì cũng phải tập thể, không được tự mình khai hoang.Đất bên kia lại nhàn rỗi không có người trồng.Có người to gan chạy tới khai hoang trồng trọt, thu lương thực vụng trộm vác trở về.Đương nhiên cũng sẽ mất một ít.Nhưng nếu thương lượng được với người dân địa phương, chia cho bọn họ một chút, cũng sẽ không có vấn đề gì.Kỳ thật Hoa Chiêu cũng biết loại tình huống này, giống như không đi cửa lớn, không cần chìa khóa."Nên làm vẫn phải làm, nhưng thật sự không cần quá vội vàng." Trương Lượng lại nói: "Tôi cũng đã làm hộ chiếu, khi nào rảnh rỗi lại trở về lấy.”Hoa Chiêu nhìn bộ dáng tích cực của hắn, thật sự đã nghĩ kỹ.Vậy thì để hắn đi cầu phú quý đi."Ai đúng rồi, anh đã kết hôn chưa?" Hoa Chiêu hỏi: "Vợ con thì sao?”Lúc trước cô nghe nói Trương Lượng có bạn gái, mấy tháng không hỏi, đoán chừng đã kết hôn đúng không?Mặt Trương Lượng lập tức khổ sở: "Chưa đâu, tôi chia tay rồi."“Tại sao?" Hoa Chiêu kỳ quái nói.Trương Lượng bộ dạng không xấu xí, người còn có tiền, bất kể là lúc trước chia cho hắn, hay là hiện tại hắn làm việc kiếm được, đều không ít.Điều kiện này bạn gái còn chia tay?"Cô ấy là giáo viên, ở bên kia không đi được, bên tôi cũng không đi được, lúc nào cũng ở riêng, tình cảm liền phai nhạt, mấy tháng trước tôi về nhà, trong nhà người ta lại giới thiệu đối tượng, vừa vặn bị tôi bắt gặp, tôi kích động, đã đánh người đàn ông kia, kết quả là chia tay."Không chỉ chia tay, hắn còn đánh rất nặng, còn mất tiền bồi thường.Hoa Chiêu…"Đây là do hai người không có duyên phận, người tiếp theo sẽ tốt hơn." Cô an ủi."Hy vọng là như thế." Trương Lượng nói.Vậy hắn đi qua làm việc này, đoán chừng lại càng khó tìm đối tượng.Hoa Chiêu muốn nói một tiếng, nhưng hiện tại cái gì cũng không ngăn cản được dã tâm của Trương Lượng đi ra ngoài kiếm tiền."Bà chủ, khi nào chúng ta bắt đầu? Chúng ta giao dịch thế nào? Làm thế nào để cô đưa hàng hóa cho tôi?” Trương Lượng hỏi.Hoa Chiêu nhớ tới sơ hở lúc trước, vội vàng giải thích với hắn, việc này hiện tại chỉ có hai người bọn họ được biết.Sau này đối với bất luận kẻ nào cũng không thể tiết lộ hàng trong tay hắn được lấy từ chỗ cô.Sau này hắn vận chuyển nguyên liệu về cho cô, cũng chỉ có thể nói là cô bỏ tiền ra để hắn mua dùm."Hiểu biết hiểu." Trương Lượng nói.Trong tay Hoa Chiêu có hàng nhập lậu, khẳng định là lai lịch bất chính.Lại liên tưởng đến chuyện gần đây hàng nhập lậu trên thị trường giảm mạnh, hắn hình như đã đoán được cái gì."Còn nữa, bà chủ, thật sự không cần cho tôi 50, cho tôi 10 là được." Trương Lượng nói.Không phải chỉ là mua bán thôi sao, chuyện này có gì khó khăn? Rất nhiều người biết làm, dám làm, lấy 50 hắn cảm thấy đuối lý."Chính là 50, chuyện này không cần nói nữa." Hoa Chiêu nói.Trương Lượng vẫn còn quá thật thà.Giống như cô, chỉ bỏ tiền không ra sức, lại muốn 50 phần lợi nhuận, sau này cầm tiền cũng không tìm được đối tác."Vậy được." Trương Lượng không dám từ chối nữa, sợ Hoa Chiêu trực tiếp không cho hắn làm nữa.Hoa Chiêu lại lấy ra 10 vạn đưa cho hắn: “Cầm lấy, tìm bảo vệ và người dẫn đường, trước tiên mua mấy khối đá thô dò đường. Hàng hóa, chờ tôi một thời gian đã, sau đó sẽ đưa cho anh.”Bọn họ hiện tại đang ở Bằng Thành, cách Đằng Xung còn hơn 3000 dặm.Cô lấy đồ ra ở đây? Bảo Trương Lượng thuê xe tải kéo qua đó?Đầu cô bị nước vào rồi sao?Hoa Chiêu lấy bản đồ ra, hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt với Trương Lượng.Sau này giao dịch, cô phải tự mình đi.Trương Lượng cầm 10 vạn kích động rời đi.Hiện tại Hoa Chiêu đưa hàng hắn cũng không dám lấy, chưa có thông tin kiến thức gì, vẫn phải dò đường trước.Trương Lượng đi rồi.Hoa Chiêu lại bận rộn.Trên mặt biển cũng bận rộn.Cơn bão đã qua, những điều kỳ lạ trước đó sẽ không xảy ra một lần nữa, đúng không?Rất nhiều người hình như cũng phát hiện tà môn của khu vực này, đảo mắt đã đi nơi khác giao dịch, tỷ lệ thành công đã lớn hơn rất nhiều.Hoa Chiêu cũng cảm thấy luôn ăn một chỗ sẽ không tốt lắm.Loại chuyện này không phải chỉ có ở chỗ này, từ nơi này bắt đầu ven biển hướng bắc đến Đài Loan, đều là khu vực bị thiên tai nặng nề.Bước chân của cô có thể lớn hơn một chút.Bên ngoài đồ ăn ngon còn nhiều, rất nhiều.Chỉ sợ Diệp Thâm lo lắng cô ra ngoài một mình."Ông xã thân yêu, thương lượng với anh một chuyện." Hoa Chiêu tìm Diệp Thâm."Chuyện gì?" Diệp Thâm có chút tò mò hỏi cô. Rất hiếm khi vợ lấy lòng anh.“Em thấy ông nội sắp bị làm phiền chết rồi, em dẫn ông ấy đi ra ngoài giải sầu, đi xa một chút, địch không đi ta đi!” Hoa Chiêu nói.Ông nội Bạch và bạn già đã trở về quê hương, Phạm Vân vậy mà còn chưa đi!Hoa Cường gần đây cũng không dám ra ngoài, Phạm Vân ở ngay ngã tư chờ ông!Diệp Thâm cũng biết chuyện này, quả thật cũng có chút đau lòng ông nội, lớn tuổi như vậy còn hút phải hoa đào thối, cũng lợi hại."Em định đi đâu?" Anh hỏi."Ông nội thích biển cả, thích câu cá, em dẫn ông ấy đi dạo mấy thành phố ven biển này một lần." Hoa Chiêu nói.Vừa nghe như vậy đã biết đi thật lâu, Diệp Thâm lại luyến tiếc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận