Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1479 - Theo dõi



Chương 1479 - Theo dõi



Chương 1479: Theo dõi“Mẹ tôi mở quán bán đồ ăn khuya ở chợ đêm Bằng Thành.” Hoa Chiêu nói.“Mở quán à.” Mẹ Kim lập tức thất vọng, lúc trước nghe nói là buôn ván, bà ta còn tưởng là làm ăn lớn!Mở quán mà cũng gọi là buôn bán? Thật đúng là biết khoe khoang.Uông Phi Phi liếc mắt nhìn Hoa Chiêu một cái, lúc trước cô ta đã tìm hiểu kỹ càng thông tin của Lưu Đại Vỹ, nên đương nhiên cô ta biết chị và mẹ hắn làm gì.Chỉ tiếc là biết quá muộn, nếu cô ta biết từ khi còn học năm nhất thì cần gì phải hủy đi một bàn tay!“Được rồi, không có chuyện gì nữa thì bảy ngày sau quay lại.” Hoa Chiêu tiễn khách.Mẹ Kim đương nhiên không muốn đi, mặc dù chỉ mở quán ăn, có chút không đủ chi, nhưng bà ta vẫn phải hỏi thăm về căn nhà biệt lập này.Bà ta không nghĩ Hoa Chiêu nói dối. Thời buổi này có mấy người muốn che giấu bản lĩnh, ai mà không muốn khoe ra ngoài, để cho người ta ngước nhìn mình chứ?“Nghe nói các người là người ngoài. Căn nhà này các người mua khi nào? Mua bao nhiêu tiền?” Mẹ Kim hỏi.Hoa Chiêu không trả lời bà ta, chỉ nhìn Uông Phi Phi: “Các người không có chuyện gì khác à? Có chuyện thì đi đi, bảy ngày sau lại đến.”Trong lòng Uông Phi Phi hoàn toàn đảo lộn, sao cô ta lại có cảm giác Hoa Chiêu đang để tâm điều gì đó nhỉ? Cô ta quả thật còn có chuyện khác, không nên ở lại lâu.Uông Bằng đã nói rồi, khi nào thuốc này được bôi phải nhanh chóng mang tới cho ông ta.Uông Phi Phi kéo mẹ Kim đứng dậy: “Mẹ, mấy ngày nữa chúng ta lại đến, mẹ về đi làm đi.”“Hôm nay mẹ xin nghỉ rồi, không bận gì cả. Ai, mẹ còn chưa nói xong đâu!”Bà ta bị Uông Phi Phi lôi đi.Từ trước đến nay chuyện nhà Uông Phi Phi đều là do mẹ Kim định đoạt, bây giờ bà ta không đóng vai kẻ ác, những người khác ở lại cũng không thích hợp, chỉ có thể đi theo ra ngoài.“Thật đúng là con gái hướng ngoại mà! Con còn bệnh vực nó làm gì hả? Tay con vì nó mà bị tàn phế! Con còn không để mẹ nói nó!” Mẹ Kim vừa bị Uông Phi Phi lôi đi, vừa quay đầu lại hét với Đại Vĩ.Măt Đại Vĩ dài thườn thượt.Nếu không phải chị gái đã nói cho hắn, hiện tại hắn nhất định vô cùng cảm động.Người nhà họ Uông đi rồi, đóng cửa lại, Đại Vĩ lại thở dài: “Về sau nên làm thế nào bây giờ?”“Về sau cái gì?” Hoa Chiêu hỏi.“Tương lai nếu cứ như vậy.” Đại Vĩ lúng túng nói.Con gái tiếp cận hắn đều mang theo tâm tư khác, thế chẳng lẽ hắn phải sống độc thân cả đời.“Ha ha ha.” Hoa Chiêu bật cười: “Không đến mức thế đâu. Vả lại, ngoại trừ người nhà họ Uông, có lẽ những người khác cũng không có tâm tư này.”Thật ra Hoa Chiêu cũng không chắc chắn lắm.Xem ra chuyện này cần phải tính toán lại cẩn thận, giết gà dọa khỉ, để những người khác nhìn cho rõ.Đại Vĩ cũng cười, hắn cảm thấy mình chưa thảm đến mức đấy.“Sao tay cô ta lại thành như vậy?” Hắn hỏi.Lúc trước khi bác sĩ khâu vết thương cho cô ta, hắn cũng ở đó. Hắn còn cẩn thận hỏi bác sĩ về sau có để lại di chứng như không thể cử động, hay cử động không linh hoạt gì đó không.Bác sĩ yêu cầu cô ta cử động ngón tay, nói cơ bản sau này sẽ không có vấn đề gì.Tại sao hôm nay lại đột nhiên nói là không thể cử động, Chẳng nhẽ là đang giả vờ?“Chuyện này em đừng quan tâm, 7 ngày nữa nói sau.” Hoa Chiêu nói.“Vâng.” Đại Vĩ nghe lời, không truy hỏi nữa.“Được rồi, chị còn có việc, chị đi trước đây.” Hoa Chiêu nói.Cô còn phải tiếp tục đi theo dõi.Uông Phi Phi kéo người nhà đi khỏi, sau đó kiếm cớ đi một mình.Mọi người đều nghĩ tâm trạng cô ta không tốt, muốn ở mình, nên không ai ngăn cản cô ta.Uông Phi Phi đi lòng vòng, đổi xe buýt nhiều lần, đến một ngôi làng ở ngoại ô thủ đô, gõ cửa một nhà dân.Nơi này không phải nhà Uông Bằng, nhưng người ra mở cửa vẫn là hắn ta.Hắn ta nhìn thẳng vào tay Uông Phi Phi, thấy trên tay cô ta bôi thuốc dán đen tuyền, lập tức vui mừng: “Nhanh như vậy đã làm được rồi à? Trong nhà quả nhiên đã không nhìn lầm cô! Mau vào đi!”Uông Bằng kéo Uông Phi Phi vào nhà, sau đó ló đầu ra nhìn xung quanh, thấy không có người lạ xuất hiện lúc này hắn mới yên tâm xoay người đi vào.Vào phòng, ông ta trực tiếp mở tay của Uông Phi Phi ra, dùng chổi cao su đã chuẩn bị sẵn, cạo sạch toàn bộ thuốc trên tay.Ông ta không phải dân chuyên nghiệp, động tác thô lỗ, cạo quá mạnh tay, cạo đến chảy cả máu.Thấy trên thuốc trộn lẫn máu, ông ta sợ ảnh hưởng đến kết quả, nên mới dừng tay.Môi Uông Phi Phi run lên vì đau đớn, cô ta nhìn Uông Bằng, đợi cô ta gả cho Lưu Đại Vĩ rồi, chờ sau này cô ta có tiếng nói ở nhà họ Uông rồi, người này đừng mong có thể hưởng được tí lợi lộc nào từ chỗ cô ta!“Người trong nhà muốn thuốc cao này để làm gì? Có người bị thương gân cốt à?” Uông Phi Phi không nhịn được hỏi.Uông Bằng liếc nhìn cô ta một cái: “Chuyện trong nhà, không đến lượt cô quản.”Cô gái trẻ kiến thức nông cạn, đừng tưởng rắng ông ta không nhìn ra tâm tư của cô ta.Ha ha, chẳng qua chỉ là một quân cơ mà thôi, ai biết được sẽ bị vứt bỏ lúc nào, lại còn nghĩ đến sau này? Còn muốn cạnh tranh với ông ta? Đúng là ngây thơ đến tức cười.Nhưng mà chỉ có người khờ dại như vậy, mới dễ dàng bị lừa dối, lợi dụng.Uông Phi Phi không hỏi nữa, tự mình băng bó lại.Uông Bằng cũng cất 2 chiếc hộp nhỏ đi, sau đó bảo cô ta cùng nhau rời đi.Hoa Chiêu thay đổi đối tượng theo dõi, lần này cô đi theo Uông Bằng.Thấy ông ta đi đến địa điểm đã giao hẹn, đứng ở ven đường đợi một người, sau đó lấy ra một hộp nhỏ đựng thuốc cao giao cho người đàn ông kia.“Khi nào thì có kết quả xét nghiệm?” Uông Bằng hỏi.Người đàn ông mở hộp ra nhìn nhìn: “Còn phải tùy xem cái này có phức tạp hay không. Nếu không phức tạp thì 1 ngày, còn phức tạp thì phải 7 ngày.”“Nhanh đi đi, làm cho tốt, đừng để xảy ra sai xót gì!” Uông Bằng nói.“Đã biết, chú.” Người đàn ông trẻ tuổi nói.Xem ra đây cũng là thân thích nhà họ Uông.Hai người chia tay, Uông Bằng tiếp tục lên đường, lần này ông ta đi vào trong thành phố, đến ngôi nhà lớn của Uông Vĩ.Căn nhà của nhà họ Uông có kích thước xấp xỉ với nhà Hoa Chiêu, đình viện rất sâu, trong nhà có rất nhiều vệ sĩ.Hoa Chiêu không đi vào.Mặc dù cô có thể vào, nhưng hai người kia gặp mặt ở căn phòng không có cửa sổ, không dễ để quay lại video.Chỉ đành phải bỏ đi.Nhưng mà có thể chụp được ảnh ông ta bước vào cổng lớn nhà họ Uông vậy là đủ rồi.Hoa Chiêu hát ngâm nga một câu rồi về nhà.Lăn lộn từ nội thành ra ngoại thành xong đã đến giữa trưa, đến giờ ba đứa nhỏ tan học.Trường học của bọn nhỏ cách nhà không xa, trong trường học không có nhà ăn, cho nên học sinh hoặc là mang cơm theo, hoặc là về nhà ăn.Ba đứa nhỏ lựa chọn về nhà ăn cơm.Nếu mang cơm đi, sợ là có thể gây ra ảnh hưởng không tốt,Những học sinh khác đều mang theo các món ăn đơn giản, thậm chí chỉ có bánh bao và dưa muối, bọn nhỏ mỗi ngày đều ăn thịt cá, như thế không thân thiện lắmĐể cho bọn trẻ ăn dưa muối, hòa nhập với các bạn, Hoa Chiêu không làm được.Cũng may là trường học ở gần nhà, hàng ngày có vệ sĩ đưa đón, nên vấn đề an toàn cũng không có gì quá lớn.“Mẹ, ba ba nói phải đi, con cũng muốn đi với ba!” Nhìn thấy Hoa Chiêu, Thiên Kim lập tức nói.Đếm từng ngày, Diệp Thâm cũng nên đi rồi, Hoa Chiêu lập tức cảm thấy lưu luyến.“Ba ba phải đi bắt người xấu, em đi theo sẽ làm cản trở ba.” Tiểu Thận Hành nói: “Cho nên vẫn nên để con đi.”Hoa Chiêu…



Bạn cần đăng nhập để bình luận