Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1470 - Ba người bạn trai



Chương 1470 - Ba người bạn trai



Chương 1470: Ba người bạn traiDiệp Danh không hề nể mặt Tạ Liên Na, cự tuyệt một cách vừa vô tình vừa dứt khoát, nhưng Tạ Liên Na lại không quan tâm.Xấu hổ chỉ trong nháy mắt, ngay sau đó lòng cô ta đã được lấp đầy bằng ý chí chiến đấu.Cô ta phải chinh phục người đàn ông này! Tương lai...Thấy anh sắp lên xe rời đi, Tạ Liên Na bất chấp tất cả lập tức đuổi theo, vừa chạy vừa hét lên: "Danh!”Trước cửa khách sạn có vài người quen biết Diệp Danh, vừa định đi qua chào hỏi hắn, đã nhìn thấy Tạ Liên Na nên dừng bước nhìn bọn họ, ánh mắt lóe lên tia hóng chuyện.Diệp Danh giữ cửa xe, dừng động tác.Từ lần trước, sau khi có một người đuổi theo tông vào xe, anh đã trở nên thận trọng không muốn làm trò cười trước mặt những người trong giới nữa."Diệp Danh! Tôi thực sự rất thích anh! Làm ơn cho tôi một cơ hội để theo đuổi anh!” Tạ Liên Na đi tới trước mặt Diệp Danh, ưỡn ngực thở dốc nói.Xung quanh đột nhiên vang lên tiếng huýt sáo, càng nhiều người đứng lại xem.Kiểu tỏ tình công khai này thật kích thích!"Theo như tôi được biết Tạ tiểu thư từng sống chung với ba người bạn trai, xin lỗi, tôi không thích loại phụ nữ như cô." Diệp Danh thản nhiên nói.Tiếng huýt sáo mới được một nửa đã tịt ngòi.Cả đám ngạc nhiên nhìn Tạ Liên Na, không ngờ cô ta là loại nữ nhân này!Vẻ mặt của Tạ Liên Na cũng rất khiếp sợ, cô ta không ngờ ngay cả chuyện này Diệp Danh cũng biết, nếu đã điều tra cô ta vậy có phải đã động tâm với cô ta không?"Đó đều là bạn trai cũ của tôi, tôi đã chia tay với họ, không còn thích họ nữa, tôi phát hiện anh mới là tình yêu đích thực của mình, làm ơn cho tôi một cơ hội để yêu anh." Tạ Liên Na chân thành nói.Sau đó thấy Diệp Danh nhìn mình chậm rãi cong khóe miệng, nở nụ cười. Anh ấy cười, có phải là cuối cùng cũng bị cô ta làm cho cảm động, đồng ý đúng không? Mặc dù nụ cười trông hơi kỳ lạ nhưng cũng không giống như cười nhạo."Hả!”“A!”"Thật sự..." Tất cả mọi người đều bị sự vô liêm sỉ của cô ta làm cho khiếp sợ không nói nên lời.Tạ Liên Na nghe thấy những từ ngữ kỳ lạ ở phía sau lưng nhưng cô ta không hiểu lắm.Diệp Danh cười lớn, nhìn Tạ Liên Na nói: "Cô quả nhiên là lần đầu tiên đến đây, cái gì cũng không hiểu, nơi này của chúng tôi khác với chỗ của các người.”Lúc này "Họ" ở đại lục là đề tài cấm kỵ, mà thập niên bảy mươi, tám mươi ở bên kia đại dương lại là một vấn đề cởi mở.Ai mà không có bạn trai? Có bao nhiêu cũng là bình thường.Nếu trước khi kết hôn không quen một ai, điều đó có thể chứng tỏ người phụ nữ này có vấn đề, không ai thích, là một điều rất mất mặt....Tạ Liên Na sinh ra ở nước Mỹ, sinh sống ở nước Mỹ nên cô ta cũng được giáo dục theo phong cách phương Tây, đối với việc mình có 3 bạn trai cũ cũng không thấy có vấn đề gì, năm nay cô ta đã hai lăm, hai sáu tuổi, còn chưa có bạn trai? Vậy mới là mất mặt!Nhưng lúc này cô ta chính là người bị mất mặt."Visa của cô còn lại 7 ngày, chúc cô vui vẻ tận hưởng, lần sau đừng đến đây nữa." Diệp Danh nói xong mở cửa xe.Tạ Liên Na bị nhắc nhở lại nhớ tới một chuyện khác.Thổ lộ cũng chỉ là ý định nhất thời, hôm nay cô ta tìm Diệp Danh còn có một chuyện khác."Còn bảy ngày nữa tôi sẽ đi, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ." Cô ta đi thẳng vào vấn đề: "Bây giờ tôi là một thương nhân trái cây, muốn nhập khẩu một số loại trái cây của Hoa Chiêu, bất kể là loại nào chỉ cần của cơ sở rau Hoa Chiêu sản xuất là được, bất kể có bao nhiêu tôi đều có thể lấy, đến lúc đó kiếm được tiền chúng ta chia năm năm.”Người này thật sự thần kỳ, tay Diệp Danh đang mở cửa xe khựng lại, kinh ngạc nhìn cô ta.Mối quan hệ của bọn họ vô cùng xa lạ, thậm chí còn tồi tệ hơn, nói những việc này liệu có thích hợp không?Mấu chốt là đối phương vẫn tỏ vẻ tự tin có lẽ sẽ được đồng ý, điều này làm cho Diệp Danh rất khó hiểu."Tôi đã từng tìm hiểu cơ sở rau quả của Hoa Chiêu, đặc biệt là trái cây, ở thị trường bang O nước Mỹ đều rất tốt, nếu dựa theo giá cả năm ngoái, một container hàng hóa có thể kiếm được vài chục thậm chí vài triệu đô la, chúng ta chia năm - năm."Tạ Liên Na nhìn Diệp Danh: "Hoặc là bốn sáu cũng được.”Diệp Danh hiểu rồi, cô ta cho rằng anh sẽ vì tiền mà đồng ý."Cô có hiểu đối nhân xử thế không?" Diệp Danh hỏi.Hỏi xong thấy có chút hối hận, một người lớn lên ở phương Tây bên kia chắc chắn không hiểu nhân tình thế thái trong nước.Nếu Hoa Chiêu là bạn của anh, hai bên đều là bạn bè của anh thì việc anh kết hợp kiếm tiền sẽ không thành vấn đề.Nhưng Hoa Chiêu là người nhà của anh....Quên đi, nói những điều này với cô ta cũng chẳng có tác dụng gì.Diệp Danh lên xe, xác định Tạ Liên Na sẽ không làm ra chuyện kéo cửa xe không buông, anh lập tức đạp chân ga rời đi.Thật sự không hiểu nổi.Tạ Liên Na quả thật không làm được chuyện kéo cửa xe trước mặt mọi người, đó đều là chuyện những người đàn ông khác làm với cô ta, nhìn xe của Diệp Danh rời đi, cô ta dậm chân."Tiện nhân." Phía sau đột nhiên có giọng nữ mắng.Tạ Liên Na lập tức quay đầu, thấy hai nữ nhân đang "Trò chuyện" với cánh tay, không ai nhìn cô ta, nhưng mở miệng ra là lưu manh, không biết xấu hổ.Họ đang nói nhỏ bên cạnh cô ta, cũng không biết đang nói về ai.Tiếng Trung của Tạ Liên Na khá tốt, cô ta biết một câu gọi là "chỉ gà mắng chó – chửi chó mắng mèo".“Bệnh thần kinh, chẳng hiểu kiểu gì!” Cô ta cũng mắng một tiếng, tức giận bỏ đi.Người đàn ông này hơi khó theo đuổi, nếu không thể trực tiếp thú nhận thì thử cách khác xem sao.Cô ta, Tạ Liên Na, sẽ không dễ dàng từ bỏ, cô ta sẽ không ngừng chiến đấu!…Lúc Diệp Danh về đến nhà, cả nhà vẫn chưa ăn tối.Hoa Chiêu nhìn đồng hồ trên bàn, mới hơn 4 giờ.“Anh cả, hiếm khi trộm được nửa ngày nhàn rỗi sao?” Hoa Chiêu cười nói.“Nửa ngày là nhiều rồi, không trộm thì chỉ cướp được 2 giờ thôi.” Diệp Danh nói.Anh tan sở lúc 6 giờ, khi không có tiệc tùng hắn sẽ về đây ăn cơm, chơi với bọn trẻ một lúc, sau đó chúng đi ngủ rồi mới về.Nếu Diệp Thâm ở nhà anh sẽ không rời đi, tan sở sớm có thể đến đây."Sao vậy? Anh đang tức giận sao? Ai dám chọc giận anh? Thật hiếm thấy nha." Hoa Chiêu liếc anh, kinh ngạc nói.Diệp Danh không dễ biểu lộ cảm xúc nhưng hôm nay ánh mắt sáng lên một chút.Diệp Thâm đang chơi trò "đập mu bàn tay"* với Thiên Kim nghe thấy vậy cũng quay đầu nhìn sang.(*Đập mu bàn tay - 打手背: Khi chơi, một người úp lòng bàn tay xuống không trung, người kia ngửa lòng bàn tay úp vào lòng bàn tay đối phương, sau đó tìm cách đánh lạc hướng sự chú ý của đối phương, đồng thời nhanh chóng dùng tay đập vào mu bàn tay đối phương, trong khi đối thủ phải rút tay nhanh để không bị đánh trúng. Nếu trúng, tiếp tục chơi, nếu trượt, thay phiên nhau.)Diệp Minh nhìn Thiên Kim, kỳ quái nói: "Cục cưng, hôm nay sao không đi học?" Còn chưa tới giờ tan học.Đang vui vẻ, Thiên Kim lập tức khép miệng lại, yếu ớt nói: "Cháu bị cảm nên hôm nay xin nghỉ ạ."Diệp Danh cẩn thận nhìn con bé, sau đó nhìn Hoa Chiêu.Hoa Chiêu vẻ mặt không nói nên lời.Diệp Danh biết, đây là giả bệnh, một thủ đoạn trẻ con thường dùng.Tuy nhiên, trong nhà chưa từng có đứa trẻ nào làm chuyện này cả, chỉ có cô nhóc này tháng nào cũng có thể “ốm” một ngày.May mắn thay, con bé thật sự chỉ "ốm" một ngày trong tháng.Trước sự “tự giác” của con bé, cả nhà đã đồng ý.Nếu không đồng ý cũng không thể làm gì được, không đồng ý, khi đến trường Thiên Kim sẽ "ngất", "đau bụng", sau đó giáo viên sẽ tự mình đưa về hoặc gửi trực tiếp đến bệnh viện.Giày vò cả một ngày.Vì việc này, cả nhà đã nhiều lần họp bàn nhưng không bàn ra cách giải quyết.Đánh mắng là không thể được, đã giải thích nhưng con bé không nghe, thật đáng lo ngại."Bảo bối Thiên Thiên, người bị cảm lạnh cần phải nghỉ ngơi không thể xuống giường, cháu mau trở về nằm đi, nếu không ngày mai còn phải đi tiêm." Diệp Danh nói.Thiên Kim lập tức nói: "Vâng ạ."Dù sao tiêm vẫn rất đáng sợ!



Bạn cần đăng nhập để bình luận