Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1132 - Mất Tích.



Chương 1132 - Mất Tích.



Chương 1132: Mất Tích.Đào Lam ngẩng đầu, mỉm cười, trong thế giới của nữ nhân vĩnh viễn đều là nam nhân, và đứa nhỏ."Cô nói đều đúng." Đào Lam nói: "Nhưng không phải là cô đã quên một điều, chính là yêu? Người đàn ông này có nên chọn hay không, điều kiện tiên quyết chẳng lẽ không phải là người đàn ông này có yêu người phụ nữ đó hay không sao?"Nếu như không yêu, hắn dù có đủ tất cả tiêu chuẩn, cũng làm được cái gì?""Trái lại, nếu như hắn yêu người phụ nữ này, hắn sẽ vì người này trả giá hết thảy, vậy cho dù không đạt được những yêu cầu kia, thì như thế nào?"Hắn là một giảng viên đại học, dùng giọng điệu quang minh chính đại, thẳng thắn nói chữ "Yêu", ngược lại không làm cho người ta xấu hổ không được tự nhiên.Mấy cô gái ở đây đều bởi vì lời hắn nói mà hai mắt sáng rực lên.Vừa rồi các cô đã cảm thấy kỳ quái, Hoa Chiêu nói những điều kiện kia, hình như đã thiếu đi cái gì, hoá ra là thiếu đi cái này!Nếu có người đàn ông có thể vì các cô xông pha khói lửa. . . Các cô có thể vì hắn mà như thiêu thân lao đầu vào lửa!Ánh mắt Diệp Lị lại càng sáng.Hoa Chiêu nhưng lại lắc đầu: "Yêu là nền tảng, không cần lấy ra làm điều kiện, nếu như một người đàn ông không có yêu, vậy gả cho hắn làm gì? Là không có tiền lương vẫn sống được sao? Có phải đời trước thiếu nợ hắn nên luôn phải nhìn sắc hắn, còn phải hầu hạ hắn cả đời?"Cô nhìn Diệp Lị nói: "Cho nên tương lai nếu em tìm đối tượng, chẳng những phải tìm người đối với em tốt, còn phải phù hợp với tất cả các tiêu chuẩn khác, cũng không thể bởi vì đối phương há miệng ngậm miệng nói yêu liền xem nhẹ những cái khác."Cô nhìn Đào Lam, người này có ý tứ gì? Là dù không đạt tiêu chuẩn? Muốn dùng "Yêu" để bắt được Diệp Lị?"Yêu sẽ biến mất đấy, nhìn người bên cạnh em xem." Hoa Chiêu nói với Diệp Lị.Diệp Lị lập tức tỉnh táo lại.Những thứ không nói khác, lời cuối cùng này cô ta thực sự tin.Nhìn xung quanh cô ta a, bao nhiêu người ly hôn rồi!Ba mẹ, anh cả, chị cả.Hồi đó ai trong số họ không phải là yêu? Đều là tự do yêu đương rồi kết hôn đấy!Hoa Chiêu nói đúng, chọn đàn ông phải thận trọng. . . .Không khí có chút xấu hổ, Hoa Chiêu một lần nữa quay người tiếp tục leo núi mới hóa giải sự xấu hổ này.Không có ai nhắc lại chủ đề này, Hoa Chiêu cũng cùng Đào Lam "Tùy tiện" trò chuyện."Thầy Đào là người ở nơi nào?" Cô hỏi."Tứ Xuyên đấy." Đào Lam nói."Nơi tốt." Hoa Chiêu hỏi: "Trong nhà thầy Đào có mấy anh em?""Có hai anh trai, hai chị gái, đã thành gia rồi, tôi nhỏ tuổi nhất, cha đã qua đời từ sớm, hiện trong nhà chỉ có một mẹ già." Hắn nói ra.Những tin tức cơ bản này đều có ở trong hồ sơ trường học đấy, Hoa Chiêu cũng biết, chỉ là không biết là thật hay giả.Cô còn chưa nói Ngũ Lạc phái người đi Tứ Xuyên xác minh, không biết có cần thiết hay không.Mấy người tùy tiện trò chuyện, con đường núi dài hơn 20 dặm cuối cùng đã kết thúc, mọi người leo lên một đoạn của Vạn Lý Trường Thành.Trường Thành bỏ hoang cũng là Trường Thành, dù có vỡ nát đến đâu thì vẫn có những chỗ bằng phẳng.Một đoàn người tụ tập trên đỉnh núi, một số tụ tập cùng nhau, một số ngồi trên mặt đất thành hai ba người, và bắt đầu ăn trưa.Bọn hắn cũng mang theo lương khô từ trường.Màn thầu, dưa muối, trứng gà, chính là đồ ăn tốt nhất rồi.Không có sự lựa chọn nào khác.Chỉ có điều hơi cứng nên khó có thể nuốt xuống.Cũng may bọn họ cũng mang theo một cái nồi, cùng một ít học sinh ra ngoài lấy củi, mọi người xúm lại đun nước uống, cũng không quá khó nuốt.Hoa Chiêu bên này thì cao cấp hơn một ít, Lưu Minh hóa thân thành lính hậu cần, chẳng những mang theo nồi cùng bát đũa, còn mang theo mì ăn liền, lạp xưởng hun khói, thậm chí có dưa leo cùng cà chua!Hương thơm ngay lập tức thu hút một làn sóng ghen tị và hâm mộ.Hoa Chiêu không quan tâm mà Diệp Lị cũng vậy, ghé vào chỗ Hoa Chiêu ăn cơm.Đào Lam lần này vẫn cự tuyệt cùng mọi người cùng nhau ăn cơm. Thay vào đó, lại vào nhóm có nhiều nam sinh nhất, cùng bọn họ cười nói và ăn màn thầu.Hoa Chiêu nhìn bóng lưng của hắn, nhìn cho tới trưa, ngược lại thật sự không nhìn ra hắn đối với Diệp Lị có cái gì gọi là "Yêu".Nhưng lại khiến Diệp Lị "Yêu" hắn rồi.Đàn ông có trách nhiệm đều rất có mị lực.Đào Lam tổ chức cho rất nhiều bạn học leo núi, sắp xếp phòng ốc chu đáo, thậm chí rất tốt, còn thuê rất nhiều người dẫn đường vào núi, dù trường học có tổ chức đi dã ngoại cũng không có nhiều người hướng dẫn như vậy.Có thể nói là rất có tinh thần trách nhiệm rồi.Hoa Chiêu trợn trắng mắt, cô đây là lấy đá đập chân mình rồi hả?Cơm nước xong xuôi, mọi người lại lập tức xuống núi, nếu không trời sẽ tối.Ngày hôm sau, mọi người đổi hướng leo lên Vạn Lý Trường Thành hoang sơ từ một ngọn núi khácNgày thứ ba, lại thay đổi lộ trình khác.Lúc này đã có người không leo nổi rồi.Thời đại này sinh viên không được tính là nuông chiều từ bé, nhưng sinh viên phần lớn vẫn lấy học tập làm chủ, thể lực không tốt.Leo núi vài ngày, chân cũng không phải là của mình nữa!Mà ngay cả Phương Vũ cùng Lôi Xuân đều chịu không được.Các cô sống an nhàn sung sướng vài năm rồi, không thể chịu đựng được nữa.Trường Thành này leo một lần cho biết, cũng chỉ như vậy.Hôm nay người đi không đến 10 người, những người khác chỉ muốn nằm ở trên giường không dậy nổi."Vậy thì đổi một lộ trình khác, hôm nay không đi Trường Thành nữa, chúng ta đi thung lũng hoa, tuy là đầu mùa xuân còn chưa có hoa tươi, nhưng phong cảnh cũng không tệ đấy." Thôn trưởng đề nghị nói."Được." Sinh viên còn lại nhao nhao nói ra.Mấy người này đều có thể lực tốt, không sao cả, bọn hắn cũng không cần phải leo lên Vạn Lý Trường Thành, chỉ muốn đi chơi, chỗ nào thú vị đều được.Có người đi, Đào Lam cũng phải đi theo.Hắn phải có trách nhiệm với sự an toàn của bọn hắn.Hắn đi, Diệp Lị đương nhiên cũng đi, dù mệt mỏi cũng phải kiên trì!Cô ta gần đây bởi vì đến nhà Hoa Chiêu cùng bọn nhỏ học, nên thể lực cũng tăng lên rồi.Cô ta cũng giống như đám nhỏ đều phải luyện quyền, chạy bộ.Quyền tuy chỉ là thêu hoa, nhưng cơ thể coi như không tệ, hiện tại chân chỉ có chút đau nhức."Chị có đi không? Hay đừng đi nữa? Em thấy Tiểu Điềm Điềm có chút chảy nước mũi rồi." Diệp Lị nói với Hoa Chiêu.Đã ra ngoài liên tục hai ngày, đi từ sáng đến tối mới trở lại, lại lên cao, gió bấc thổi vù vù, tiểu gia hỏa cũng chịu không được rồi.“Ừ, hôm nay chị không đi." Hoa Chiêu nói."Dạ." Diệp Lị nói xong, bị kích động mà đeo ba lo lương khô đi ra ngoài rồi.Buổi chiều, một đám người vội vàng hấp tấp trở về, nói là Diệp Lị cùng Đào Lam mất tích.



Bạn cần đăng nhập để bình luận