Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 614 - Có Thể Ngủ Chưa?



Chương 614 - Có Thể Ngủ Chưa?



Chương 614: Có Thể Ngủ Chưa?"Anh làm sao vậy?" Hoa Chiêu xoay người ngồi dậy."Không có việc gì, chỉ bị thương mà thôi, đều là vết thương ngoài da." Diệp Thâm nhanh chóng trấn an cô.Hoa Chiêu xuống đất mở đèn lên, thấy rõ bộ dạng của anh, chân tay đều đủ, chỉ có điều mùi máu tươi càng đậm.Cô cẩn thận từng li từng tí mà cởi cúc áo của anh, phát hiện trên người quả nhiên đang quấn băng, đã có máu chảy ra."Sao lại không nằm viện mà lại chạy về!" Hoa Chiêu vội la lên: "Đi, đi bệnh viện!"Diệp Thâm khóe miệng cong cong, giữ chặt cô: "Thật sự không có việc gì, đều là bị thương ngoài da, mới từ bệnh viện ra, bác sĩ nói về nhà chăm sóc là được, mỗi ngày đến phòng y vụ thay thuốc là được rồi. Hơn nữa… Chúng ta đã có thuốc rất tốt rồi."Hoa Chiêu vỗ đầu một cái, tranh thủ thời gian đi lục, lấy ra tinh hoa màu vàng.Nếu như là bị thương ngoài da..., kỳ thật màu xanh lá là đủ rồi, nhưng người đàn ông nhà mình, cô đương nhiên dùng loại tốt đấy.Diệp Thâm ngồi ở trên ghế, tháo lớp băng bó, lộ ra vết thương dữ tợn phía sau lưng, bảy tám vết cắt của đao giăng khắp nơi, miệng vết thương có lẽ rất sâu, hiện tại đã được khâu lại, giống như mấy con rết cực lớn."Cái này còn gọi là vết thương nhẹ! Trên người anh trước kia cũng không có nhiều sẹo như vậy!" Hoa Chiêu đau lòng đến muốn rơi nước mắt.Diệp Thâm quay đầu nhìn cô cười: "Chỉ cần có thể còn sống trở về, đều là vết thương nhẹ."Kẻ thù lần này khác, rất nhiều và mạnh mẽ, mỗi người trong số họ đều là một con thú lớn lên bằng cách liếm máu.Mà nhiệm vụ của bọn anh lại yêu cầu phải bắt sống, anh lại đang mang mấy người mới đi lịch lãm rèn luyện, khó tránh khỏi bị thương nặng hơn một chút.Nhưng cũng chỉ là ở trong mắt Hoa Chiêu nghiêm trọng chút ít, cũng chưa làm bị thương xương cốt, tính là trọng thương cái gì.Anh bị những tổn thương này, cũng là bởi vì vận động kịch liệt, đã dẫn ra nội thương trong thân thể trước kia.Diệp Thâm đè lại dưới xương sườn, chỗ đó ẩn ẩn đau, là lúc trước lưu lại mảnh đạn, làm cho động tác của anh luôn không thoải mái, mới có thể như vậy, bằng không thì chút tổn thương ấy cũng sẽ không bị."Làm sao vậy?" Hoa Chiêu vừa bôi thuốc vừa nói.Diệp Thâm không muốn nói, anh sợ Hoa Chiêu lo lắng.Nhưng đầu óc Hoa Chiêu lúc này rất nhạy đã đoán được.Những mảnh đạn kia vẫn là một khối tâm bệnh của cô, cô luôn đặt trong lòng, nghĩ biện pháp giải quyết khối tâm bệnh này, hơn nữa cũng đã có manh mối.Tay phải Hoa Chiêu nắm bông y tế, nhẹ nhàng chùi sau lưng anh, đầu ngón tay di chuyển trên làn da hoàn hảo, dị năng lặng lẽ đi vào.Làn da, cơ bắp, xương cốt…Dị vật!Thật sự có thể trông thấy, hơn nữa rất rõ ràng, khoảng cách với miệng vết thương cũng không phải rất xa.Tay trái Hoa Chiêu vươn vào trong túi quần, móc ra một hạt giống.Đây là một loại hạt giống dây leo dại, hết sức nhỏ và cứng cỏi, hơn nữa ở trong tay cô đã biến dị vô số lần, hiện tại đã thay đổi hoàn toàn bộ dạng.Dị năng ở tay trái thăm dò vào bên trong hạt giống, hạt giống nhỏ chậm rãi rút ra trong suốt, mảnh khảnh, mắt thường khó có thể thấy được, nhưng lại cứng rắn vô cùng mem theo vết cắt trên người Diệp Thâm đi vào.Diệp Thâm không có cảm giác gì, sau lưng chằng chịt đau đớn đã che đậy cảm giác của anh đối với chỗ đó.Chỉ có điều lúc Hoa Chiêu bôi thuốc, cảm giác phía sau lưng lại khôi phục, sảng khoái mát lạnh, tê rần rần.Hơn nữa cũng làm cho anh cảm giác được bàn tay nhỏ bé không thành thật của vợ…Không biết anh "Mang thương ra trận", cô có cho hay không?Hoa Chiêu hết sức chuyên chú mà dẫn dắt thân leo tiếp xúc với một mảnh đạn, vì không cho Diệp Thâm phát hiện dị thường, cũng vì để nhìn kỹ hơn, tay phải của cô luôn ở phía sau lưng anh vạch tới vạch lui.Giọng của Diệp Thâm có chút khàn khàn nói: "….Xong chưa? Xong rồi chúng ta ngủ đi.""Xong đâu mà xong? Nhiều miệng vết thương như vậy, còn sớm! Đừng nói chuyện." Hoa Chiêu nói.Diệp thở sâu, không lên tiếng rồi.Thân cây từ từ quấn quanh mảnh đạn, lông mày Diệp Thâm lúc này mới nhíu một cái, lại buông ra.Có trong nháy mắt cảm giác nhói lên như kim đâm, nhưng rất nhanh lại biến mất. Loại hiện tượng này rất bình thường, anh cũng không để ý đến.Thân leo bắt đầu lôi mảnh đạn ra.Điều này sẽ hơi đau, dù sao mảnh đạn cũng tương đối lớn, Hoa Chiêu tận lực khiến nó đi ra bề mặt nhỏ nhất, nhưng Diệp Thâm vẫn nhíu nhíu mày.Hoa Chiêu vì che dấu, động tác của tay phải ở phía sau lưng anh lại mạnh hơn một chút, đồng thời động tác ở tay trái lại nhanh hơn, thoáng một phát đã rút ra mảnh đạn."Thực xin lỗi thực xin lỗi, làm đau anh rồi a?" Hoa Chiêu nhanh chóng xin lỗi, đồng thời bôi một lượng lớn tinh hoa màu vàng lên, thẩm thấu, chữa trị bên trong miệng vết thương.Diệp Thâm lông mày đã giãn ra: "Không có việc gì…Bây giờ đã xong chưa? Có thể đi ngủ chưa?""Ngủ cái gì mà ngủ, còn sớm lắm." Hoa Chiêu tay phải tiếp tục xoa xoa, tìm kiếm mảnh đạn tiếp theo.Cơ hội này khó được, chỉ có lúc anh ấy bị thương mới dễ che dấu.Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé phía sau lưng, Diệp Thâm thở dài thật sâu.Hoa Chiêu lại rút ra 5 mảnh đạn, những mảnh này đều cách miệng vết thương tương đối gần, dễ dàng rút ra.Những mảnh khác cũng có chút phiền phức rồi, quá xa, một đường rút ra không được, như vậy sẽ làm tổn thương tổ chức nội tạng bên trong.Có vẻ như cách duy nhất để rút ra là chờ đợi những tổn thương bên ngoài những nơi đó trong tương lai."Tốt rồi." Hoa Chiêu rốt cuộc lên tiếng, một lần nữa cầm cuộn băng muốn băng bó cho anh.Nhưng khi nhìn thấy miệng vết thương, cô bàng hoàng: "Chết rồi!""Làm sao vậy?" Diệp Thâm hỏi."Miệng vết thương tốt lên có chút hơi quá đáng…" Vừa mới là một con rết xấu xí còn rướm máu, đã biến thành một vết sẹo nông, như là vết thương cũ.Diệp Thâm cười, anh đã sớm đoán được có thể như vậy, nhiều tinh chất màu vàng bôi lên như vậy, lau hơn nửa canh giờ, anh đã sớm không cảm thấy đau, hiện tại toàn thân tràn đầy khí lực.Làm như vậy có chút không tốt lắm, nhưng vì tâm tư nào đó, anh không có nhắc nhở cô."Làm sao bây giờ? Ngày mai sao có thể đi thay thuốc?" Hoa Chiêu vội la lên."Vậy thì không đi, nói bọn họ đem thuốc đưa đến để em đổi cho anh, cũng giống nhau đấy." Diệp Thâm nói.Như vậy ah, vậy Hoa Chiêu an tâm.Nói như vậy, trời rất nóng đấy, băng bó cũng không cần quấn."Hiện tại anh có thể đi ngủ." Hoa Chiêu buông cuộn băng nói ra. Cô cho rằng Diệp Thâm mệt mỏi lắm rồi, vừa rồi anh còn tám lần bảy lượt thúc dục đi ngủ.Diệp Thâm đột nhiên đứng dậy, ôm cô đến trên giường, vùi mặt vào tóc của cô, khàn khàn nói: "Ngủ đi."



Bạn cần đăng nhập để bình luận