Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 904 - Nghĩ Khá Lắm.



Chương 904 - Nghĩ Khá Lắm.



Chương 904: Nghĩ Khá Lắm.Hoa Chiêu bị gọi đi qua.Lúc ấy cảnh vệ của Diệp Chấn Quốc chỉ gọi điện thoại lại để cho Hoa Chiêu đi qua, cũng không nói gì.Hoa Chiêu còn tưởng rằng Diệp Chấn Quốc hôm nay nghỉ ngơi, nhớ bọn nhỏ rồi, cô liền mang theo ba đứa nhỏ cùng đi.Vào nhà liền thấy được Gia Khánh ốm yếu không có tinh thần, cô lập tức hỏi: "Đây là làm sao vậy?"Tâm tình Diệp Chấn Quốc lập tức tốt hơn nhiều, nhìn xem, cháu dâu thiện lương bao nhiêu! Không đối phó với đôi vợ chồng Diệp Hưng, lại còn biết quan tâm con của người ta.Trái lại nếu con của Hoa Chiêu có chuyện gì, Khâu Mai sợ là ở trong ổ chăn cười trộm.Làm người thực sự quá chênh lệch.Diệp Chấn Quốc trừng mắt Diệp Hưng, phát hiện hắn vẫn cứng cổ, cũng không có biểu cảm xấu hổ, lập tức càng tức giận."Thằng bé ngồi hai ngày xe, say xe rồi." Diệp Chấn Quốc nói.Vân Phi nghe xong, lập tức lấy ra một quả táo từ ba lô phía sau, nhét vào trong tay Gia Khánh."Em trai ngửi mùi táo, ngửi mùi sẽ thấy tốt hơn!" Vân Phi nói ra, phi thường có bộ dạng anh trai cả.Đây là táo trong sân nhà Hoa Chiêu, được cất giữ từ mua thu năm trước cho đến bây giờ đấy, không tươi mới như vừa hái xuống, nhưng vẫn rất thơm ngon.Vân Phi cùng Thúy Vi, Cẩm Vân thỉnh thoảng cũng say xe.Hoa Chiêu phát hiện tinh hoa thực vật không phải vạn năng đấy, trị không được bệnh say xe.Nhưng ba đứa bé cũng không say xe nhiều, mỗi lần mức độ cũng không giống nhau.Vân Phi mỗi lần đi ra ngoài đều mang theo hoa quả trong nhà, luôn chọn loại có mùi thơm đấy, ngửi một cái dễ chịu hơn rất nhiều.Tiểu Gia Khánh ôm quả táo ngửi ngửi, biểu cảm trên mặt quả nhiên nhẹ nhõm hơn rồi, nhìn Vân Phi thẹn thùng cười cười."Chị còn có quả cam." Thúy Vi lấy hoa quả của mình ra: "Cái này rất dễ ngửi, khá dễ ăn, ăn hết thì tốt rồi. Đi, chúng ta đi bên kia ăn."Gia Khánh nhìn quả cam, mắt nhỏ lập tức trợn tròn, nó rất thích cam, rất lâu rồi chưa được ăn.Thằng bé ôm quả táo bò xuống từ trên ghế sô pha, đi theo đằng sau Thúy Vi đến phòng khách nhỏ bên cạnh chơi.Đó là một thế giới nhỏ Diệp Chấn Quốc lúc trước đã bố trí cho Vân Phi cùng Thúy Vi, ôn hòa lại thoải mái dễ chịu.Bàn, ghế và ghế dài đều nhỏ, vừa đáng yêu lại có thể dùng, Gia Khánh cũng rất thích.Nhưng thằng bé rất ít khi đến chỗ Diệp Chấn Quốc, càng ít khi đi vào đây, hiện tại được mời rồi, cao hứng đến muốn nhảy dựng lên.Cũng không say xe nữa rồi.Diệp Chấn Quốc trông thấy bốn đứa bé chơi cùng một chỗ, lông mày rốt cuộc cũng giãn ra rồi.Hoa Chiêu nhìn cũng vui vẻ.Cô không muốn đem ân oán của người lớn đưa đến trên người bọn nhỏ.Nếu đời sau của Diệp gia có thể thân mật đoàn kết là chuyện tốt.Đừng bởi vì một ít việc vặt mà đem một gia tộc lớn như vậy huyên náo tới sụp đổ.Hơn nữa cô không đối phó với vợ chồng Diệp Hưng, cũng chỉ là nhìn nhau không vừa mắt, chưa nói tới ân oán.Cô cùng Diệp Chấn Quốc nhìn bọn nhỏ cùng nhau vui chơi giải trí đều rất vui mừng.Diệp Hưng cùng Khâu Mai lại cảm thấy đau mắt, đau lòng.Hoa Chiêu cái gì cũng có, hiện tại là đầu mùa xuân, người ta lại có táo, lại có cam, bọn nhỏ muốn ăn cái gì có cái đó, đây mới gọi ngày tốt lành.Lại nhìn Gia Khánh của bọn họ, gầy teo nho nhỏ, rất tội nghiệp, chỉ được phân một nửa quả cam, lại không nỡ ăn, từng miếng từng miếng mà ở đằng kia thè lưỡi ra liếm tư vị.Khâu Mai cũng sắp khóc rồi.Tại sao phải như vậy? Chỗ kia rõ ràng là nhà tổ Diệp gia, hoa quả trong sân mỗi người đều có phần!Diệp Hưng cũng hiểu được lòng đau như đao cắt."Có trông thấy không, Gia Khánh chỉ bị say xe, không bị gì khác." Diệp Chấn Quốc xụ mặt nói.Ông nể mặt Gia Khánh, quyết định phóng cho Diệp Hưng một con ngựa.Diệp Hưng không nói chuyện.Khâu Mai nói ra: "Còn dư độc. . . Người trúng độc nhẹ, bình thường nhìn không ra bệnh trạng gì, nhưng thân thể so với người bình thường có chênh lệch. . ."Diệp Chấn Quốc híp mắt: "Cho nên?""Cho nên. . ." Cô ta chọc Diệp Hưng.Còn lại cô ta cũng không dám nói, cô ta ở trước mặt lão gia tử, không có một chút mặt mũi nào.Mặc dù không nói trước với Diệp Hưng, nhưng cô ta tin tưởng Diệp Hưng cùng cô ta có phần ăn ý này.Nhiều năm như vậy, cô ta đã sớm hiểu thấu Diệp Hưng rồi, bằng không thì sao có thể để cho hắn hồi tâm chuyển ý."Cho nên, Gia Khánh còn phải lại uống chút rượu thuốc giải dược." Diệp Hưng nói ra."Không có gì khác?" Diệp Chấn Quốc hỏi."Không có." Diệp Hưng nói ra: "Chỉ cần Gia Khánh giải độc rồi, cháu sẽ không truy cứu nữa.""Hắc! Anh còn truy cứu!" Diệp Chấn Quốc tính tình lại nổi lên, một bên xăn tay áo vừa nói:"Anh truy cứu ai? Truy cứu Đỗ gia sao? Tốt! Đỗ Triêu Sinh đang ở trong tù đấy, để tôi nói người mang anh đi!"Diệp Hưng không nói lời nào.Khâu Mai cũng muốn đem eo của hắn đâm ra một lổ thủng rồi.Hoa Chiêu cười, coi như Diệp Hưng còn chút mặt mũi, không có há miệng muốn mấy bình."Ông nội, đừng nóng giận, cha mẹ đều lo lắng cho con cái, hắn không tận mắt nhìn thấy đứa nhỏ được giải độc nên lo lắng , có thể lý giải." Hoa Chiêu nói ra.Khâu Mai lập tức kích động mà nhìn cô.Đã biết Hoa Chiêu đối với trẻ con rất mềm lòng, cô ta giày vò Gia Khánh một chầu quả nhiên đúng.Làm mẹ đấy, sao có thể nhìn không ra đứa nhỏ say xe rồi.Lúc ấy đợi nguyên tại chỗ kỳ thật cũng được, gặp nhau chỉ là chuyện sớm muộn.Nhưng cô ta cắn răng kiên trì để cho Gia Khánh ngồi xe, chính là làm cho thằng bé chóng mặt.Hiện tại công phu quả nhiên không có phí công. . . ."Bất quá tôi cũng đã cạn kiệt rượu thuốc rồi, cũng không phải nước uống, muốn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu." Hoa Chiêu nói ra.Nụ cười của Khâu Mai cứng ở trên mặt.Diệp Hưng lập tức ngẩng đầu nhìn Hoa Chiêu.Cái gì mà không có, đây là tuyệt đối không thể có thể đấy!Hắn hiện tại xem như đã nhìn ra, chị dâu hai này của hắn lắm mưu lại ích kỷ, đồ tốt nhất cô ta tuyệt đối sẽ lưu trong nhà mình."Vậy làm sao bây giờ? Gia Khánh của tôi còn nhỏ như vậy, về sau. . ." Khâu Mai bắt đầu khóc.Vân Phi lập tức hỏi Gia Khánh: "Em làm sao vậy?"Gia Khánh vẻ mặt không hiểu cùng khủng hoảng, nó nhìn mẹ đang thút thít nỉ non, có chút mờ mịt nói: "Em cũng không biết.""Câm miệng!" Diệp Chấn Quốc nổi giận, quát Khâu Mai."Hai người đều đi ra ngoài!" Ông không muốn lại nhìn thấy bọn họ nữa.Hoa Chiêu đã lên tiếng mặc kệ, vậy ông cũng mặc kệ.Dù sao Gia Khánh vừa rồi cũng không có chuyện gì.Diệp Hưng tức giận đến toàn thân run rẩy.Hoa Chiêu đột nhiên nói: "Chờ một chút, ông nội, cháu đã hết rượu rồi, nhưng ông có còn chút nào nữa không? Cho Gia Khánh uống chút a, tránh khỏi bọn hắn lo lắng."Cũng chặn miệng của bọn hắn.Tránh khỏi tương lai Gia Khánh đau cái gì, Khâu Mai lại muốn đến tìm cô náo loạn.Cũng tránh khỏi cùng Diệp Hưng kết xuống tử thù, lại làm cho Diệp Chấn Quốc khó xử.Người hi vọng gia đình hoà thuận nhất là Diệp Chấn Quốc. Cô cùng Diệp Hưng với ông ấy mà nói, chính là lòng bàn tay, mu bàn tay.Thực sự kết xuống tử thù, trong lòng lão gia tử không biết sẽ khổ sở bao nhiêu.Bất quá muốn từ trong tay cô đạt được rượu thuốc là không thể nào đấy, lại để cho người ông cố Diệp Chấn Quốc này ra thêm chút sức a."Được." Diệp Chấn Quốc thu hồi sự tức giận, đoán được ý tứ của Hoa Chiêu, gật gật đầu."Tôi đây còn lưu lại hai bình, cầm một lọ trở về cho Gia Khánh uống đi." Diệp Chấn Quốc hỏi Diệp Hưng: "Một lọ đã đủ rồi chứ?"Diệp Hưng miễn cưỡng nói: "Đã đủ rồi."Hắn thật sự lo lắng cho con trai, hắn lại chưa từng uống qua rượu thuốc này, nào biết nó hiệu lực thế nào.Nhưng nhiều hơn nữa, Hoa Chiêu cũng sẽ không cho.Hắn liếc nhìn Hoa Chiêu.Khâu Mai cũng nhìn Hoa Chiêu, đáy mắt có tiếc nuối, bất quá cũng có vui vẻ.Một lọ cũng được rồi, hiện tại đã giá trị bảy tám vạn, lại lưu hai năm, khẳng định càng đáng giá!Nhà bọn hắn có thể xoay người rồi!Ha ha, Hoa Chiêu đột nhiên cười cười với cô ta.Xoay người? Nghĩ khá lắm!Thực sự tin cô hảo tâm như vậy, đưa cô ta rượu thuốc? Rượu thuốc của Diệp Chấn Quốc cũng là cô cho đấy!Nếu cô ta ngoan ngoãn cho Gia Khánh uống coi như thôi, nếu cô ta muốn lấy ra đi bán lấy tiền, ha ha. . . .Tim Khâu Mai lập tức nhấc lên, cảm giác không ổn.Cô ta muốn làm gì?



Bạn cần đăng nhập để bình luận