Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1160 - Vậy Thử Xem.



Chương 1160 - Vậy Thử Xem.



Chương 1160: Vậy Thử Xem."Nơi này là miệng bình, có thể mở ra." Hoa Chiêu nói cho Diệp Danh biết chốt miệng bình ở đâu."Thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng, trong uống ngoài thoa cũng có thể." Hoa Chiêu nói: "Anh cả hiểu chứ?"Diệp Danh nhìn cô hai giây, cúi đầu xuống nhìn cái chai trong tay, gật gật đầu: "Anh hiểu rồi."Hoa Chiêu nhanh chóng nói ra một vấn đề khác: "Đào Lam này, anh cả nói xem phải làm sao bây giờ? Hắn muốn em giúp hắn tìm đối tượng."Lúc trước giúp Diệp Lỵ cầu hôn Đào Lam, chuyện Đào Lam cự tuyệt Hoa Chiêu còn chưa kịp nói cho anh biết, hiện tại một hơi nói ra."Còn có chuyện Diệp Lị xuất ngoại, đáp ứng cô ta chứ? Đi ra ngoài học thêm kiến thức cũng tốt.” Hoa Chiêu nói.Diệp Danh gật đầu, khóe miệng mang theo nụ cười.Đứa nhỏ Diệp Lỵ này khi còn bé khiến người ta chán ghét một hồi, cũng may sau đó không giống như chị mình, đi sai đường, con bé đã kịp thời sửa lại được phương hướng.Bây giờ hòa hợp với gia đình, anh tất nhiên hạnh phúc."Vậy để cho nó đi ra ngoài, học phí trong nhà ra." Diệp Danh nói.Hoa Chiêu cười nói: "Đương nhiên là trong nhà ra, em cũng không ra, Diệp gia đông con cháu như vậy, tương lai sẽ sinh càng nhiều con cháu, em cũng không nuôi nổi. Đào Lam kia..."Cô lo lắng nhất vẫn là Đào Lam.Người cậu này. . . . Thật là làm cho người ta phỏng tay.Ném hắn sang một bên coi như không tồn tại, lại sợ lòng hắn hoài tính toán ngáng chân cô.Đề bạt hắn a, có chút không được tự nhiên.Làm sao bây giờ?"Anh chiếu cố hắn." Diệp Danh nói.Đào Lam vậy mà cự tuyệt Diệp Lị, thẳng thắn lộ ra tâm tư, cũng làm cho anh ngạc nhiên.Hơn nữa đây là một người có thể dùng mạng đổi tiền đồ, loại người này làm sao có thể đặt ở bên ngoài, để cho địch nhân tranh thủ được?Đương nhiên là nắm trong tay, làm người của mình.“Vậy giao cho anh, em mặc kệ!” Hoa Chiêu ném củ khoai lang nóng tay ra ngoài, vội vàng bỏ chạy...."Chuyện gì vui vẻ như vậy?" Diệp Thâm thấy cô vui vẻ mà trở về, tâm tình cũng vui theo."Ai nha, anh còn không biết. Em nói với anh, lúc anh không có ở đây đã xảy ra chuyện lớn, mẹ em hóa ra không phải là con ruột của bà Trương!”Hoa Chiêu nói với anh những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian anh mất tích.Hiện tại từ đầu tới đuôi nói lại một lần, cô cảm thấy có chút hoang đường.Đột nhiên, cô nhớ tới hỏi: "Anh nói xem em có nên nói cho mẹ biết không?""Em còn chưa nói?" Diệp Thâm hỏi."Chưa nói." Hoa Chiêu lắc đầu.Cô không biết loại chuyện này thông qua điện thoại chất lượng không tốt nói như thế nào, nói cho Trương Quế Lan biết, bà là đứa con sinh ngoài giá thú.Con riêng, đừng nói vào lúc này, chính là mấy chục năm sau, cũng không phải là thân phận làm cho người ta có thể quang minh chính đại nói ra, tất nhiên mang theo cảm giác xấu hổ.Diệp Thâm suy nghĩ một chút rồi nói: "Nói cho bà ấy biết đi, bà ấy nên biết thân phận thật sự của mình, gặp mẹ ruột.”Rốt cuộc cũng là người đã cho bà ấy mạng sống.Hoa Chiêu gật đầu: "Hơn nữa như vậy lại càng dễ cho bà ấy buông bà Trương."Có mấy lần cô nghe thấy Trương Quế Lan thăm dò cô, hóa ra là có ý muốn gửi cho bà Trương chút đồ qua bưu điện.Rốt cuộc cũng là đứa con hiếu thuận, hai chữ này đã khắc ở trong xương cốt.Hơn nữa xa thơm gần thối, bà Trương đã một thời gian dài không làm phiền bà ấy, bà ấy lại muốn làm tròn trách nhiệm của con gái."Em vẫn nên gọi điện thoại trở về hỏi một chút, bà Trương đã về nhà chưa." Diệp Thâm nói: "Nếu bà ta lạc mất giữa đường, chết rồi.... Mẹ sẽ cắn rứt cả đời.”"À." Kỳ thật sau đó Hoa Chiêu cũng có chút hối hận vì ném bà Trương một mình lên xe lửa, thật sự có việc giống như Diệp Thâm nói.Kết quả điện thoại đến thôn, cách nửa giờ bên kia hồi âm nói, bà Trương hôm qua mới về nhà.Tiền của bà ta đã bị đánh cắp trên tàu, bà ta xuống tàu ở tỉnh và đi bộ nhiều ngày trên đường.Cũng may dưới mũi có miệng, rốt cuộc cũng không lạc mất."Chuẩn bị một chút, qua vài ngày chúng ta sẽ đi Bằng thành." Diệp Thâm nói ra.Vết thương của anh đã ổn và phải tiếp tục làm việc.Không nghĩ tới Hoa Chiêu lại tiếc nuối lắc đầu: "Mùa xuân đã đến, nông trại của em đúng vào thời điểm bận rộn, năm nay đã đáp ứng đại ca giao hạt giống, phải khẩn trương bồi dưỡng, bằng không thì không hoàn thành nhiệm vụ.”Cô phải tranh thủ thời gian lấy ra một cái gì đó mới, chẳng những muốn mang cho Diệp Danh kiếm ngoại tệ, bên nhà máy Diêu gia bên kia cũng phải xuất ra sức cạnh tranh mới.Mấy trang trại mua được ở Mỹ phải tận dụng thật tốt, gieo trồng rau quả của cô.Khối lương thực này, quá mức quan trọng, là vật tư chiến lược, cô còn chưa xuống tay, cô cũng không có ý định ra mặt.Tương lai nếu cô đào tạo ra giống lương thực gì đó, vậy khẳng định cũng là hương vị tốt sản lượng thấp, công lao cùng thanh danh vẫn là để lại cho vị xứng đáng kia.Cô không đoạt, cô hiện tại chủ yếu nghiên cứu chút ít cây công nghiệp.Nghe nói cô không đi cùng mình, Diệp Thâm có chút thất vọng, còn tưởng rằng qua bên kia cũng không cần giả bệnh, có thể muốn làm gì thì làm.Tay anh nhất thời dừng trên thắt lưng Hoa Chiêu vuốt ve."Làm gì!" Hoa Chiêu lập tức vỗ anh: "Thương thế của anh còn chưa khỏi mà!""Anh cảm thấy anh tốt rồi, không tin em thử xem." Cánh tay Diệp Thâm ôm lấy cô, kéo cô vào lòng, thuận tiện buông màn giường xuống."Này! Ban ngày đấy!” Hoa Chiêu nhỏ giọng giãy dụa."Bọn nhỏ đứa đến trường, đứa đang ngủ, không có ai đi qua. . ."Cho dù tới, hiện tại ngay cả Cẩm Văn cũng học được phải gõ cửa, không sợ.Hoa Chiêu nghĩ cũng đúng, thân thể nhất thời mềm nhũn xuống.Thử thì thử ~. . . . .Vài ngày sau, Diệp Thâm một mình lẻ loi trơ trọi mà đi Bằng thành, Hoa Chiêu đáp ứng rất nhanh sẽ đi tìm anh.Sau đó nhanh chóng bận rộn.Cô đi tìm Lý Nguyên, hiện tại là người quản lý đất trồng rau.Lý Nguyên nhìn thấy Hoa Chiêu rất kích động, bà chủ này quá tín nhiệm hắn rồi, một hai tháng không gặp hắn một lần, cày bừa vụ xuân quan trọng như vậy chỉ gọi điện thoại an bài liền yên tâm.Bây giờ bên ngoài đã đến thời kì giáp hạt (*cây trái còn non xanh), nhưng trong nhà kho rau của hắn đã có nhiều thành quả, chính là thời điểm thu hoạch."Bà chủ, tôi cảm thấy chúng ta còn có thể mở rộng quy mô sản xuất, mấy chục lều lớn này, quá ít." Lý Nguyên nhìn thấy Hoa Chiêu, liền nói.Hoa Chiêu đứng trên tòa nhà văn phòng hai tầng mới xây dựng, nhìn nhà kho trước mắt.Lúc đầu cô cảm thấy 40 nhà kho không ít, kiếp trước cô chưa từng trồng qua, hiện tại 40 cái lều chiếm diện tích 40 mẫu, có thể xem như một ngành công nghiệp nhỏ.Nhưng bây giờ có vẻ như nó thực sự nhỏ."Thị trường ở thủ đô thật sự là quá lớn." Lý Nguyên tiếp tục nói: "Bên ngoài, còn có thị trường rộng lớn hơn!"Hắn trực tiếp chỉ ra vấn đề: "Thời kì giáp hạt (*cây trái còn non xanh), thật sự quá dễ kiếm tiền!"Chẳng những kiếm tiền, còn giải quyết vấn đề dân sinh, cớ sao lại không làm?"Anh bây giờ có đủ nhân lực rồi hả?" Hoa Chiêu hỏi hắn.Trước kia để cho hắn mở rộng nhân lực, hắn còn rất buồn, nhưng bây giờ lại có bộ dạng một ngụm ăn toàn bộ thiên hạ, đây cũng là luyện được, không tệ không tệ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận