Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 591 - Cô Thật Sự Rất Ngu Xuẩn.



Chương 591 - Cô Thật Sự Rất Ngu Xuẩn.



Chương 591: Cô Thật Sự Rất Ngu Xuẩn."Mấy đứa sao lại cùng trở về rồi hả? Đã có kết quả điều tra rồi hả?" Miêu Lan Chi nhìn thấy mấy người lập tức hỏi.Muốn nói đối với bọn buôn người này hận, Miêu Lan Chi cũng không ít hơn so với Hoa Chiêu. Bởi vì bọn nhỏ lúc ấy là từ trong tay bà bị cướp đi đấy, cái loại tuyệt vọng này, tuyệt đối là nhất trên đời, mỗi khi hồi tưởng lại, toàn thân bà đều run lên."Có chút manh mối." Diệp Danh nói ra.Thái độ của anh đã khôi phục tự nhiên, ngồi xuống cạnh Văn Tịnh.Văn Tịnh lại không thể kiềm chế được mà run lên.Mấy người đàn ông của Diệp gia đều nhìn chằm chằm vào cô ta đấy, cô ta đã nhìn thấy.Trong lòng mấy người lập tức nặng nề, xem ra lời Lưu Tố nói tám chín phần là sự thật.Diệp gia bọn họ từ trước tới nay chưa từng có nội hoạn.Lòng Diệp Danh cũng lập tức lạnh như băng, ánh mắt càng lạnh hơn."Manh mối gì? Nói mau! Mấy kẻ bắt cóc kia là tạm thời nảy lòng tham hay là có người sai sử?" Miêu Lan Chi hỏi."Cái này vẫn không thể xác định." Diệp Danh nói ra: "Còn phải hỏi một người.""Ai?" Miêu Lan Chi hiếu kỳ nói.Diệp Danh không nói chuyện, quay đầu nhìn Văn Tịnh bên cạnh.Văn Tịnh đã run như cày sấy, nhưng cô ta cố gắng trấn định, giả bộ điềm nhiên như không có việc gì.Nhưng chút đạo hạnh này ở trong mắt người Diệp gia hiển nhiên là không đủ xem.Hoa Chiêu nhìn người này, nhìn người kia, mắt càng mở càng lớn, cô quay đầu nhìn về phía Diệp Thâm nháy mắt mấy cái.Diệp Thâm trả cho cô một ánh mắt trầm trọng.Hoa Chiêu…Không khí trong phòng trở nên yên lặng, ba người phụ nữ kia đều không hiểu chuyện gì."Đến cùng hỏi ai? Anh nhìn chị dâu làm gì?" Diệp Thư cao giọng nói.Cô ấy đã đoán được chút gì đó, lại không dám tin."Lưu Tố đã khai, còn thiếu cô thôi, nói đi, tại sao cô lại biết bà ta, dùng bao nhiêu tiền để nhờ bà ta giúp cô bắt cóc bọn nhỏ?"Giọng Diệp Danh rất bình tĩnh, giống như đang hỏi hôm nay là ngày nào trong tuần, nhưng lại như một tiếng sấm đánh vào trên đỉnh đầu Văn Tịnh.Cũng đem Miêu Lan Chi đánh đến choáng luôn."Con nói cái gì?" Miêu Lan Chi hét lên.Nhưng bà không nghi ngờ phán đoán của con trai mình, cũng không nghi ngờ mình nghe nhầm, ngay sau đó, bà đưa mắt nhìn về phía Văn Tịnh, hung dữ nói: "Văn Tịnh! Hoá ra là cô! !""Không phải con, không phải con! Con không có!" Văn Tịnh sợ hãi vội ngẩng đầu, liên tục khoát tay phủ nhận."Cô biết Lưu Tố sao?" Diệp Danh hỏi.Văn Tịnh dừng một chút, gật đầu: "Biết.""Nghe nói cô mua bùa hộ mệnh gì đó ở chỗ bà ta?" Diệp Danh lại hỏi.Cái này…Cũng không phủ nhận được.Văn Tịnh lại gật đầu.Diệp Danh nhắm mắt, hỏi: "Cô hôm nay nói là đi ra ngoài mua thuốc, thực tế là gọi điện thoại cho Lưu Tố, để cho bà ta phái người đến bắt cóc bọn nhỏ.""Em không có!" Văn Tịnh lập tức phủ nhận."Bưu cục có nhiều người như vậy đều có thể làm chứng, cô phủ nhận cũng vô dụng." Diệp Danh nói.Văn Tịnh cắn môi không nói.Thời này muốn gọi điện thoại, ngoại trừ đơn vị, chỉ có thể đi bưu cục. Đi ra ngoài, các đơn vị không có khả năng cho cô ta mượn điện thoại dùng, cô ta chỉ có thể đến bưu cục.Cô ta chưa từng nghĩ qua, sẽ có người điều tra xem cô ta có gọi điện thoại hay không.Cô ta không nghĩ qua bọn buôn người, không, những người kia sẽ bị bắt, không nghĩ tới Lưu Tố sẽ khai ra cô ta.Bà ta là đại sư, lợi hại như vậy, sẽ không trừ ta cho mình để bảo vệ bình an sao?Hơn nữa trước khi làm, cô ta đã hỏi qua đại sư, chuyện có thuận lợi hay không, đại sư cam đoan tuyệt đối thuận lợi, còn bảo đảm sang năm cô ta có thể sinh một đứa bé trai! Còn nói cô ta chỉ cần trừ đi sát, sẽ có trai có gái, nhiều con nhiều phúc, con cái còn nhiều và có phúc hơn so với Hoa Chiêu!Làm sao lại…"Em chỉ là gọi điện thoại, hỏi một chút ngày mai bà ta có rảnh hay không, em lại đi tìm bà ta xem bệnh, bà ta là bác sỹ khoa phụ sản…" Văn Tịnh đầu óc nhanh chóng chuyển, nghĩ đến lí do thoái thác.Diệp Danh nhắm mắt, mỏi mệt nói: "Đã đủ rồi, tôi không muốn nghe cô nói dối, Lưu Tố đã khai báo, cô cầu xin bà ta giúp cô làm việc, phá giải sát khí gì đó, phải đem bọn nhỏ cho bà ta ba ngày, ba ngày sau đó bà ta sẽ đem bọn nhỏ trả lại cho cô.""Em, em không có…""Đã đủ rồi!" Diệp Danh nổi giận gầm lên một tiếng, cũng đứng lên, mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm vào Văn Tịnh: "Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, nói cho tôi sự thật! Bằng không thì, đừng trách tôi độc ác."Văn Tịnh bị nét mặt cùng lời nói của anh dọa sợ, nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống, run rẩy nói: "Em, em chỉ muốn phá giải sát khí rồi sinh con cho anh, anh thích đứa nhỏ như vậy, em muốn sinh con cho anh…”"Em đã hỏi rồi, nghi thức đó không hại gì đến bọn trẻ cả! Chỉ là dùng lá số tử vi ngày sinh của chúng mà thôi! Và chắc chắn sẽ được trả lại sau ba ngày nữa! Lưu Tố là người có danh tiếng, sẽ không làm chuyện gì tổn hại đấy! Em cũng sẽ không! Anh phải tin em!"Văn Tịnh nắm lấy vạt áo của Diệp Danh rồi khóc lớn.Diệp Danh lắc người, đẩy cô ta ra, khuôn mặt lạnh như băng lại trào phúng mà nhìn cô ta: "Cô thật sự rất ngu xuẩn, trước kia cô luôn làm chuyện ngu xuẩn, nhưng là do mắt tôi bị mù không nhìn thấy, còn luôn kiếm cớ cho cô, nói cô ngây thơ, hiền lành, nhưng hiện tại tôi phải thừa nhận, cô thật sự rất ngu xuẩn."Bà ta nói cái gì cô liền tin cái đó, cô còn nói? Nếu bà ta đem bán bọn nhỏ qua tay, cô có thể làm gì bà ta đây?" Diệp Danh cười lạnh một tiếng: "Ah, đúng rồi, đến lúc đó cô chỉ cần giả bộ không biết, việc này cũng không liên quan gì tới cô!"Anh nhìn chằm chằm vào Văn Tịnh, ánh mắt hung ác hơn bao giờ hết.Văn Tịnh không dám nhìn anh, giải thích: "Bà ta sẽ không đâu, bà ta có danh tiếng, có gia đình có sự nghiệp, sao có thể làm bọn buôn người? Hai đứa bé đáng giá mấy đồng tiền? Em đã đồng ý cho bà ta nhiều tiền như vậy…"Những năm 77 bọn trẻ xác thực không đáng tiền, bé trai mấy trăm một đứa, bé gái bình thường không ai muốn, muốn tặng người ta còn phải cầu đối phương nhận lấy. Không ai muốn, chính mình nếu không muốn nuôi, chỉ có thể ném đi…Văn Tịnh đồng ý sau khi hoàn thành lễ cúng bái rồi, liền cho Lưu Tố 3000, đợi cô ta mang thai, lại đưa thêm 3000, đứa nhỏ sinh ra rồi, cho thêm 4000, tổng cộng một vạn!Bà ta không đến mức vì mấy trăm bỏ qua một vạn a?Quả thực dại dột đến nối không có thuốc nào cứu được, đến trọng điểm cũng không bắt được. Diệp Danh đã đã mất đi sức lực để nói chuyện với cô ta, vô lực nói: "Chân trước vừa phát sinh chuyện Hoa Tiểu Ngọc bắt cóc bọn nhỏ, hiện tại lại có người đến xúi giục cô bắt cóc bọn nhỏ, cô không có một chút tỉnh táo nào sao?"Biểu cảm của Văn Tịnh có chút mờ mịt, cô ta thật sự một chút cảnh giác cũng không có.Bởi vì người ta ngay từ đầu đã không muốn giúp cô ta "Hóa giải sát khí" đấy, đều là cô ta cầu đến đấy. Quyết định bắt cóc bọn trẻ cũng là chính cô ta định đấy, người ta cũng là do cô ta cầu mới giúp đấy.Lưu Tố cũng nể mặt cô ta mới cố mà đồng ý giúp cô ta đấy.Diệp Danh thở dài một hơi, triệt để bó tay rồi.Anh quay đầu nhìn người trong nhà: "Ông nội, cha mẹ, Diệp Thâm Hoa Chiêu, chuyện các ngươi cũng đã biết, nên xử lý như thế nào, các ngươi đừng để ý đến con, muốn xử lý như thế nào liền xử lý thế đó, con không có bất kỳ ý kiến gì."



Bạn cần đăng nhập để bình luận