Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1257 - Tôi Là Hạng Người Như Vậy Sao?



Chương 1257 - Tôi Là Hạng Người Như Vậy Sao?



Chương 1257: Tôi Là Hạng Người Như Vậy Sao?"Chỉ bắt được mấy người." Diệp Danh cười nói: "Lúc ấy rất nhiều người tới, quá loạn. Quảng cáo của Uông gia làm rất tốt, rất nhiều người ngoại tỉnh cũng đến xem náo nhiệt.”Ngay cả những người có "nghề nghiệp" đặc biệt cũng đến.Xem ai giàu có, bọn họ dễ xuống tay, loại người này rất biết đục nước béo cò, sờ xong chạy trốn vô tung vô ảnh.Uông gia cũng không phải vô địch, cho nên ngoại trừ mấy tên lưu manh nổi tiếng ở địa phương bị người ta cung cấp thông tin ra, những gương mặt mới, bọn họ muốn tìm cũng không biết bắt đầu từ đâu."Kim gia lần này thật sự là tổn thất thảm trọng." Hoa Chiêu khẽ cười nói.Người nhà này, thế nhưng dám đem chủ ý đánh lên người hai con gái bảo bối của cô, quả thực không thể tha thứ."Phan Lệ Trân cũng bị bắt sao?" Hoa Chiêu hỏi.Độc là do Phan Lệ Trân tự tay hạ xuống."Ừm." Diệp Danh gật đầu."Hai vợ chồng này cuối cùng sẽ như thế nào?" Hoa Chiêu hỏi.Tuy rằng cô từng làm luật sư, nhưng pháp luật hiện tại không giống cô khi đó, hơn nữa cho dù là luật pháp giống nhau, đến trong tay những người khác nhau, kết quả phán quyết cũng không giống nhau.Muốn nàng nói, đầu độc, hãm hại, đủ để hai người bọn họ ngồi tù vài năm.Nhưng bây giờ rõ ràng không thể, bởi vì "phá tài tiêu tai".Kim gia đã thảm như vậy, Uông gia lại không giúp được bọn họ thu hồi tổn thất, mất mặt, nếu không cố gắng kéo người ra, mấy lão lãnh đạo toàn thành phố đang nhìn chằm chằm bọn họ, cũng sẽ xem thường bọn họ.Uông gia hiện tại chính là bất chấp tất cả, cũng phải kéo hai vợ chồng này ra.Diệp Danh cũng có ý này, hắn hỏi Hoa Chiêu và Diệp Thâm: "Hai người có ý kiến gì?”Diệp Thâm đang thắt bím tóc cho Cẩm Văn, thuận miệng nói: " Ông cụ Uông kia còn có mấy đứa cháu trai""Dừng lại!" Diệp Danh nhất thời trừng mắt nhìn anh một cái, ý bảo đứa nhỏ còn ở bên cạnh, nói chuyện đánh đánh giết giết làm gì?Thế giới vốn không tốt đẹp, vẫn nên để cho thời thơ ấu của bọn chúng đơn thuần một chút đi.Diệp Thâm câm miệng, tiếp tục tết tóc cho Cẩm Văn.Anh vốn khéo tay, lại đã luyện qua trên đầu Thúy Vi, cái đầu nhỏ nhắn của Cẩm Văn đã được thắt thành một cái lẵng hoa nhỏ.Người lớn buộc lên khẳng định sẽ quái dị, trên người đứa nhỏ lại vừa đáng yêu vừa mềm mại.Diệp Thâm ôm lấy cô bé hôn lên mặt mấy cái, Cẩm Văn cười rộ lên.Cô bé ngày càng thích người cha này.“Con cũng muốn con cũng muốn!” Thúy Vi ở bên cạnh chờ nửa ngày!Nhưng cô bé là chị gái, phải nhường nhịn em trai và em gái, vì vậy cô bé phải xếp hàng đây này."Đi, qua một bên mà ôm nhau đi, đang nói chuyện chính sự đây này." Hoa Chiêu đuổi người.Mấy người này, thật phá hủy bầu không khí!Cô vừa nghĩ ra một ý tưởng xấu, bây giờ không còn tâm trạng để nói.Diệp Thâm một tay bế một đứa, ôm hai cô bé đi chơi.Vân Phi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Diệp Danh nghe.Bọn họ hiện tại nói chuyện, cơ bản đều sẽ mang theo Vân Phi.Lúc nói chuyện cũng sẽ không nói quá rõ ràng, không thích hợp để cho đứa nhỏ biết sẽ dùng mật hiệu.Mục đích không phải là để thằng bé hiểu, mà là để thằng bé cảm nhận bầu không khí một chút.Diệp Danh và Diệp Thâm từ nhỏ đã lớn lên như vậy.Khi còn nhỏ, ông nội và cha nói chuyện, họ sẽ lắng nghe.Khách đến trong nhà, nếu không phải chuyện bí mật, bọn họ sẽ ở một bên bưng trà rót nước.Làm thế nào để đối nhân xử thế, không cần phải nói, từ từ khắc vào xương.Cái giá phải trả chính là trưởng thành sớm.Hoa Chiêu nhìn bộ dạng nghiêm túc của Vân Phi, lập tức muốn ôm thằng bé vào trong ngực mà yêu thương như Tiểu Thận, kết quả vừa vươn tay đã nhận được ánh mắt ngăn cản của Diệp Danh.Mẹ nuông chiều thì con hư.Hoa Chiêu lập tức ngồi lại.Được rồi, tiếp tục đề tài trước đó: "Nếu tha được thì cứ tha đi, bọn họ muốn đưa vợ chồng Kim gia trở về, cứ đưa về đi.”Sổ sách đều ở trong lòng cô, không sợ lỗ.Chờ khi nào cô có thời gian để đến thành phố Cảng!Cô sẽ đi một vòng trong nhà kho nhà hắn ~Diệp Danh có chút kỳ quái mà nhìn cô, từ khi nào lại dễ nói chuyện như vậy? Anh vẫn chờ cô hạ độc thủ, nghĩ kế đây này.“Ha ha ha, em là người như vậy sao?” Hoa Chiêu cười to nói.Diệp Danh một chút cũng không cười.Hoa Chiêu…" Khụ, không nói về bọn họ nữa, chúng ta đi cắt đá! Em không tin hơn 1000 khối đá, không mở ra được cực phẩm.”Cô gọi Diệp Thâm và bọn nhỏ lên, lại gọi Diệp Thư và Diêu Lâm Diêu Khôn tới, đi vào sương phòng hậu viện cắt đá.Máy cắt thạch cũng không phải thứ gì khó có được, Diệp Danh điện thoại một cái đã tìm được cho cô một máy.Thao tác cũng đơn giản, trong viện nhiều đàn ông như vậy, ai cũng có thể lên.Nếu như không lo lắng cắt hỏng đá.Hoa Chiêu vẫn rất lo lắng, dù sao trong này thật sự có mấy khối cực phẩm!Cũng may hiện tại cô cũng không muốn cắt đá cực phẩm.Cái đó phải giấu.Cô chọn một tảng đá nhỏ, để Lưu Minh luyện tập.Cô chỉ cần phỉ thúy cực phẩm, đến lúc đó cắt ra làm đồ gia truyền của mình.Về phần đá bình thường, đương nhiên là cắt ra bán.Công việc này sau này sẽ giao cho Lưu Minh hoặc Chu Binh.Cô không muốn để cho người ngoài biết chuyện cô đánh cuộc mười thắng nắm sáu, cho nên việc này chỉ có thể giao cho tâm phúc.Khối đá này có kích thước bằng quả dưa hấu, Hoa Chiêu để cho hắn cắt từ giữa.Công việc này không có hàm lượng kỹ thuật, nhưng sau khi cắt ra không phải là màu xám trắng của đá bình thường, cũng không phải loại có vân như người lần trước cắt được, là màu xanh lá cây nhạt tinh tế trong suốt.Lưu Minh thoáng cái liền ngẩn cả người."Đây là ngọc phải không?" Hắn hỏi một cách không chắc chắn."Tôi cảm thấy là đúng." Diệp Danh nói. Trước ngày đó, anh cũng chưa từng đánh cuộc đá, căn bản không hiểu rõ."Nhất định là nó." Hoa Chiêu nói."Vậy bây giờ làm sao? Còn cắt nữa không?” Lưu Minh hỏi."Không cắt, ngày mai tìm một người chuyên nghiệp hỏi một chút." Hoa Chiêu nói.Kỳ thật kiếp trước cô cũng chỉ biết đánh cuộc đá, chính mình lại chưa từng nghiên cứu qua, phía sau xử lý như thế nào cô cũng không hiểu."Tiếp theo." Hoa Chiêu lại chọn một tảng đá, cắt từ giữa.Khối này nát rồi.Cô không thể mỗi khối đá đều giành chiến thắng, vậy sẽ xảy ra vấn đề, cho nên phải cố ý thua mấy khối."Lại đến."Một đêm cắt mười mấy khối, được năm khối, nát bảy tám khối, nhưng đã cắt đến nghiện.Hoa Chiêu cũng hiểu rõ hơn một chút về dị năng của mình.Dù sao dùng dị năng không giống với dùng mắt thường nhìn thấy, dị năng có thể cảm nhận được màu sắc, kết cấu, độ huỳnh quang như thế nào, cô đã có tính toán.Những điều này sẽ hữu ích trong tương lai.Còn lại Hoa Chiêu luyến tiếc cắt, những khối đá mở hụt kia cũng là tiền đấy.Đây đều là nguyên liệu cũ, tương lai giá trị nguyên liệu thô có thể tăng gấp trăm lần, bị cô tiện tay cắt, đau lòng.Mọi người cũng đã nghiện.Diêu Khôn khoa trương nói: "Em họ, sau này em đừng làm gì khác, chỉ cần đi đánh bạc đá thôi, anh cảm thấy em có thể kiếm được đầy bồn đầy bát!"“Bồn của em đã đầy, không có chỗ để chứa rồi, ngủ thôi." Cô nói.Tiểu Thận đã bực bội rồi, tiếng cắt đá ong ong rất chói tai, đối với thằng bé không tốt."Đi thôi." Hoa Chiêu rời đi, những người khác cũng giải tán.Hoa Chiêu rửa mặt cho các bảo bối xong vừa "tiễn người", cửa chính đã bị gõ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận