Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 357 - Sức Mạnh Của Tình Yêu.



Chương 357 - Sức Mạnh Của Tình Yêu.



Chương 357: Sức Mạnh Của Tình Yêu.Cháo gạo vàng óng ấm áp trôi vào trong bụng, Diệp Thâm lập tức cảm thấy cả người như bị ngâm trong suối nước nóng, toàn thân tràn đầy sức mạnh.Hoa Chiêu cho anh ăn nửa bát, về sau lại nhìn tình huống từng chút một tăng thêm.Buông chén, cô kéo tay Diệp Thâm tay, ôn nhu nói: "Mệt mỏi a, yên tâm một lát thôi a, em luôn ở bên cạnh, cũng không đi đâu cả."Diệp Thâm xác thực cũng không kiên trì nổi rồi, thời gian tỉnh táo ngàu hôm nay quá dài rồi. Mà Hoa Chiêu luôn chỗ này, trong mũi cũng có thể nghe thấy được hương thơm đặc biệt chỉ trên người cô mới có, anh quả thực rất an tâm.Một lát sau, Hoa Chiêu cảm giác được hô hấp của anh đã trở nên đều đặn rồi.Cô luôn nắm tay anh, cảm giác dòng sinh lực của anh chậm rãi tăng trở lại, tâm rốt cuộc cũng buông xuống rồi.Cô cũng mệt mỏi chịu không nổi nữa, nhẹ nhàng rút tay mình ra, uống nửa bát cháo còn lại, nằm ở cái giường trống bên cạnh, cơ hồ đầu vừa mới dính gối, cô đã ngủ mất rồi.Diệp Danh lặng lẽ tiến đến, nhẹ nhàng đắp kín chăn lại cho cô, lại dịch dịch cái chăn cho Diệp Thâm, rồi lặng lẽ lui ra.Một giấc ngủ đến nửa đêm, Hoa Chiêu mới tỉnh lại, bắt đầu tiếp tục cho Diệp Thâm cho ăn mấy muỗng tinh chất màu vàng.Diệp Thâm đột nhiên mở mắt."Anh đã tỉnh!" Hoa Chiêu lập tức vui vẻ.Diệp Thâm không hề chớp mắt mà nhìn người trước mặt, tuy chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ.Hoa Chiêu lập tức đi bật đèn.Lúc này thấy rõ rồi, thật sự là tiểu Hoa của anh, vẫn xinh đẹp như vậy, núc ních thịt đấy, mượt mà hơn một tí, lại càng đẹp mắt rồi. Còn có cái bụng cao cao, bên trong là hai đứa nhỏ đáng yêu của anh.Anh mắt Diệp Thâm lập tức mềm mại như nước.Hoa Chiêu liền đem tay anh đặt vào trên bụng của mình.Lại có tiểu gia hỏa tham gia náo nhiệt, đá anh một cái.Sự mềm mại trong mắt Diệp Thâm đều muốn tràn ra tới nơi.Anh há to miệng, nhưng không thể phát ra âm thanh."Không cần nóng nảy, từ từ sẽ nói được, qua vài ngày thì tốt rồi." Cô đem cái lọ nhỏ đựng tinh chất màu vàng trên mặt bàn cầm lên cho anh xem: "Anh thấy không, đây là thần dược!"Loại thuốc có màu sắc này anh thực sự chưa từng thấy qua, nhưng quả thực rất dễ dùng, từ sau khi dùng nó anh có thể cảm nhận rất rõ ràng thân thể lại có thêm sức mạnh.Thuốc gì đây? Ở đâu ra? Trong mắt anh có chút nghi hoặc.Cái này đóng gói sơ sài, chỉ là một cái chai nhỏ, giống với cái chai rượu thuốc tự chế Hoa Chiêu làm cho anh lúc trước. Khẳng định chắc chắn không phải là quốc gia sản xuất ra rồi."Cái này chờ anh khoẻ rồi sẽ giải thích với anh." Hoa Chiêu nói ra: "Tóm lại anh chỉ cần tin tưởng là được."Được.Diệp Thâm đương nhiên không phản đốiHoa Chiêu lại lôi kéo tay của anh, hàn huyên 10 phút đồng hồ, rồi lại để cho anh tiếp tục ngủ.Diệp Thâm không muốn ngủ, nhưng là tiểu Hoa nhà anh còn phải ngủ, anh nhắm mắt lại, rất nhanh thiếp đi.Sáng sớm hôm sau, Hoa Chiêu lại cho Diệp Thâm uống mấy muỗng tinh chất màu vàng rồi mới đi nấu cơm.Đợi đến lúc bác sĩ lại đến kiểm tra phòng, Diệp Thâm liền mở mắt ra.Dọa bác sĩ nhảy dựng.Những người khác cũng kinh ngạc."Lão đại!""Tiểu Thâm!""Ngươi đã tỉnh!""Thật kỳ tích." Bác sĩ thì thào.Hắn ngay từ đầu phán đoán là người bệnh không thể xuống bàn mổ được, nên khi làm phẩu thuật được một nửa thì kết thúc rồi, kết quả tốt nhất khả năng chính là làm người sống đời sống thực vật.Kết quả người bệnh chẳng những xuống bàn phẫu thuật rồi, còn mới được vài ngày, bây giờ lại trợn mắt rồi, hơn nữa còn là ánh mắt tỉnh táo, tuy không thể nói chuyện, lại không giống bộ dạng mất trí nhớ."Kỳ tích kỳ tích." Bác sĩ liên tục nói. Hắn nhìn về phía Hoa Chiêu, sức mạnh của tình yêu chính là vĩ đại như vậy ah."Người bệnh còn cần nghỉ ngơi, các người hiện tại không cần nhiều người như vậy vây quanh hắn mỗi ngày rồi, chính mình cũng dưỡng thương đi thôi." Bác sĩ bắt đầu đuổi người.Trước kia không đuổi đó là vì cũng không đuổi được. Nhưng bây giờ lại rất cần thiết rồi.Như vậy hằng ngày ở lại bên người Diệp Thâm chỉ có Hoa Chiêu cùng Diệp Danh.Ba ngày sau đó, Diệp Thâm có thể nói chuyện, xác thực không có phát sinh bất kỳ trở ngại gì nữa, tay chân tuy vẫn không thể hoạt động bình thường được, nhưng đều có tri giác, không có mất cảm giác.Ánh mắt bác sĩ nhìn anh cũng không giống với lúc trước, thật muốn đem anh giữ lại nghiên cứu một chút. Loại tổn thương não nghiêm trọng như vậy, cho dù có tỉnh, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ lưu lại di chứng, hoặc là trên tinh thần đấy, hoặc là trên cơ thể đấy, nhưng người này trước mắt vẫn không nhìn ra di chứng đấy, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua.Lại qua ba ngày, những vết thương bên ngoài trên người Diệp Thâm cũng đã rất tốt rồi, các nơi có vết cắt đều đã khép lại rồi.Hoa Chiêu nhìn những vết sẹo chằng chịt, đau lòng muốn rơi nước mắt. Mấu chốt là nghe nói trong thân thể anh còn có rất nhiều nguy hiểm tiềm tàng hoặc là những mảnh đạn thật nhỏ nhìn không thấy vẫn chưa lấy ra được! Càng làm cho cô lo lắng.Cô phải nghĩ biện pháp…Lại qua vài ngày nữa, bác sĩ nói với Diệp Danh: "Tình huống người bệnh bây giờ đã khá ổn, có thể chuyển viện rồi."Hắn vẫn tin tưởng hiểu biết của chính mình hơn một chút, xác định đầu óc của Diệp Thâm chắc chắn sẽ không hoàn toàn tốt, nhưng điều kiện chữa bệnh ở đây xác thực không thể so với thủ đô, nhìn không ra được. Hơn nữa trong thân thể của hắn còn có tai hoạ ngầm, vẫn là sớm chút trở lại thủ đô thì tốt hơn.Diệp Danh cũng đang chờ hắn nói những lời này, thủ đô bên kia anh đã sắp xếp xong xuôi, chỉ đợi đến khi Diệp Thâm có thể trở về.Những người khác bị thương nặng và có thể di chuyển, cũng xin được giấy phép để trở về thủ đô chữa bệnh.Mấy người Trang Nguyên Vũ cũng đi cùng một lúc, bên trên cũng đã sắp xếp cho bọn hắn một chiếc xe được bố trí giường nằm đặc biệt.Lão đại hiện tại tuy vẫn phải nằm, nhưng bọn hắn tin tưởng chắc chắn rằng chỉ cần một thời gian nữa sẽ tốt lên. Lại ăn cơm của Hoa Chiêu vài ngày, thấy khuôn mặt tươi cười của Hoa Chiêu, lòng Trang Nguyên Vũ cũng đã được buông xuống, cười đùa tí tửng mà tìm ghế gần chỗ Hoa Chiêu: "Chị dâu, chị cho lão đại bình rượu màu xanh là rượu gì vậy? Uống thật tốt!"Vẻ mặt biểu lộ tôi cũng muốn. Cái rượu kia quá thơm rồi, hắn cũng muốn nếm một ngụm.Hắn cũng không nghĩ tới rượu kia có thể cứu mạng, hắn chỉ cảm thấy Diệp Thâm có thể gắng gượng được là vì sức mạnh của tình yêu."Anh không cho bọn họ sao?" Hoa Chiêu hỏi Diệp Thâm.Bộ đội là đại gia đình, tất cả mọi người rất hay chia xẻ, sợ rượu đưa ít chính anh lại không đủ uống, hơn nữa đây là cứu mạng, Hoa Chiêu cố ý cầm 3 bình cho anh, bên trên mỗi chai còn dán cách dùng, Diệp Thâm ăn mảnh rồi hả? Thật không nhìn ra nha."Lại để cho bọn hắn liếc mắt nhìn liền muốn cướp đi, hơn nữa lại chỉ có một lọ, anh liền không cho bọn hắn." Diệp Thâm lẽ thẳng khí hùng nói. Liếc mắt nhìn đều không được, đương nhiên cũng sẽ không giới thiệu, vậy thì trở thành khoe khoang rồi.Một chút đồ ăn uống, nhiều hơn anh có thể chia xẻ, nhưng nếu chỉ có một phần, đương nhiên là mình độc hưởng! Đây chính là của vợ cho anh đấy, cũng không phải cho người khác đấy."Ồ?" Hoa Chiêu lập tức nhìn về phía Diệp Danh.Diệp Danh cũng nhíu mày: "Em chỉ nhận được 1 bình? Lúc ấy Hoa Chiêu cho 3 bình, chúng ta đều sai người đưa qua rồi." Bọn hắn càng không đến mức ham đồ của Diệp Thâm.Một câu vừa ra, khôn khí bên trong liền lạnh xuống.Xem ra rượu này bị người nào đó giữ lại rồi, là ai?



Bạn cần đăng nhập để bình luận