Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 615 - Về Sau Đừng Nghĩ Đến Vào Cửa Nữa.



Chương 615 - Về Sau Đừng Nghĩ Đến Vào Cửa Nữa.



Chương 615: Về Sau Đừng Nghĩ Đến Vào Cửa Nữa.Sáng sớm hôm sau, lúc Hoa Chiêu rời giường Diệp Thâm đã không còn ở trong phòng rồi.Cô toàn thân đau nhức mà đứng lên, nhìn thấy hai bảo bảo vẫn còn ngủ, liền đi rửa mặt.Trong gương thấy vết ứ đọng trên cổ, Hoa Chiêu liếc mắt, trời rất nóng đấy, còn bắt cô mặc áo cao cổ! Cũng không biết anh lấy ở đâu ra "Hỏa khí" lớn như vậy.Người trong gương nháy đôi mắt quyến rũ, rõ ràng chỉ là một cái liếc mắt, lúc ném ra ngoài lại có một hương vị khác.Hoa Chiêu đột nhiên cười hì hì, lại vứt thêm mấy ánh mắt quyến rũ về phía tấm gương, khá tốt đấy ~ phải luyện tập thêm một chút, buổi tối vứt cho Diệp Thâm xem!Sau khi rửa mặt cô đi vào phòng bếp, phát hiện cháo loãng trứng gà đã làm tốt rồi, đang bốc hơi trong nồi.Trong lòng Hoa Chiêu lập tức ấm áp, một chút cũng không chê, bởi vì Diệp Thâm đã làm cái này.Hơn nữa anh ấy có lòng như vậy, cũng đã rất tốt rất tốt rồi.Vui vẻ ăn xong điểm tâm, các bảo bảo cũng tỉnh, chuẩn bị đồ ăn cho bọn nhỏ, lại phải đi trong sân hầu hạ đám gia súc gia cầm ăn xong.Hoa Chiêu loay hoay chân không chạm đất, nụ cười trên mặt cũng chưa từng biến mất qua.Thẳng đến khi Tô Nguyệt ôm đứa nhỏ xuất hiện ở cửa ra vào, nụ cười của cô mới dừng lại.Nhưng đã đến lúc bọn trẻ ăn thức rồi, có thể làm nhiều thêm một chút.Hoa Chiêu mở cửa, Tô Nguyệt ngại ngùng đi tới, cùng Hoa Chiêu nói chuyện vài câu.Hoa Chiêu đem bọn nhỏ sắp xếp ở chỗ cũ, chính là dưới mái hiên.Xem ra phải xây một mái hiên ở trong sân, kê thêm cái bàn, làm một khu nghỉ ngơi, xây dựng cái thang trượt, cái bàn đu dây gì đấy.Làm xong thứac ăn, bưng lên, Tô Nguyệt lại có chuyện để nói."Chị dâu Diệp chừng nào thì chị vào thành phố?""Không xác định, làm sao vậy?" Hoa Chiêu hỏi."Ah, chính là hôm nay em muốn đi nhờ xe, đi đến bưu cục ở nội thành một chuyến, gửi tiền về quê." Tô Nguyệt nói.Hoa Chiêu nghĩ tới, ngày hôm qua phát tiền lương.Thật là…Cô không trả lời vấn đề này, mà lại hỏi: "Anh trai cô một tháng có bao nhiêu tiền lương? Các người gửi về qua bưu điện cho người trong nhà bao nhiêu?"Phải cảm ơn một cuộc sống không có sự riêng tư như bây giờ, hỏi vấn đề này cũng không phải quá phận.Tô Nguyệt cũng không có cảm giác quá phận, nói thẳng: "Anh ấy một tháng hơn 130 đồng, cho trong nhà 110."Hoa Chiêu lập tức líu lưỡi, chỉ lưu 20 đồng 3 miệng ăn? Thật đúng là người con có hiếu ah!Thấy biểu cảm của Hoa Chiêu, Tô Nguyệt giải thích nói: "Trong nhà em rất khó khăn, thân thể cha mẹ đều không tốt, quanh năm uống thuốc, còn phải ăn đồ ăn bổ sung dinh dưỡng. Anh cả một chân tàn rồi, không thể làm việc, chị dâu một mình phải chăm sóc một đại gia đình, hầu hạ người già, anh cả, bọn nhỏ, cũng không rảnh đi ra ngoài kiếm công điểm."Còn có một nhà anh hai, cũng khó khăn, trong nhà 6 đứa nhỏ, đều là tuổi ăn tuổi lớn, chị dâu hai thân thể không tốt, không thể làm việc, một mình anh hai không nuôi được một đại gia đình."Còn có chị cả của em, sinh con nên bị tổn thương thân thể, quanh năm phải uống thuốc Đông y. Còn có anh ba, đã đến tuổi cưới vợ, trong nhà phải lợp nhà cho anh ấy."Chị dâu hai thời gian qua cũng không sống không tốt, anh rể hết ăn lại nằm, lười biếng lại tham lam, uống rượu đánh người… Nhà không có tiền thì luôn đòi chị hai. Chị hai không lấy ra được thì đánh chết, chị hai em không còn cách nào khác đành phải về nhà vay mượn”.Hoa Chiêu im lặng mà nghe, thật sự một gia đình với sổ nợ rối mù. Từng người giống như rất khó khăn, nhưng đều muốn một mình Tô Cường để ý tới, điều đó cũng không đúng phải không?Nhưng đây là chuyện nhà người ta, cô không xen vào, nghe một chút là được rồi."Hơn nữa anh trai em ở đây ăn uống đều không tốn tiền, em cùng Hạo Hạo, 20 đồng là đủ rồi." Tô Nguyệt nói.Tô Cường ít về nhà ăn cơm, mà hắn ăn cơm ở căn tin..., không tốn tiền.Một tháng 20, cô ta còn có thể tích lũy một chút ít cho mình đem làm đồ cưới đây này!Hoa Chiêu cũng hiểu nét mặt của cô ta, lập tức không muốn nói chuyện với cô ta nữa, bắt đầu từ ngày mai, cô ta cũng đừng nghĩ sẽ bước vào cửa nhà này rồi!"Hôm nay tôi không rảnh, cô hãy đi xe tuyến vào nội thành a." Hoa Chiêu nói ra.Tô Nguyệt biểu cảm cứng đờ, nhưng lại cười cười nói được.Diệp Thâm đẩy cửa bước vào.“Sao bây giờ anh đã trở về rồi?” Hoa Chiêu kinh ngạc mà vui vẻ nói.Anh không về vào buổi trưa, chỉ về sau khi tan làm vào buổi tối, có đôi khi anh trở lại vào nửa đêm khi có tập huấn vào buổi tối."Anh bị thương, có 10 ngày nghỉ." Diệp Thâm nói ra.10 ngày! Hoa Chiêu lập tức vui vẻ rồi. Nhưng ngẫm lại miệng vết thương dữ tợn trong đêm hôm qua, nếu như không có cô, 10 ngày căn bản không đủ dưỡng thương.Thật sự rất khổ ah."Diệp đại ca bị thương?" Tô Nguyệt đột nhiên lên tiếng.Diệp Thâm lập tức nhíu mày nhìn cô ta, anh không thích bất luận kẻ nào ngoại trừ Hoa Chiêu gọi anh là "Diệp đại ca".Đương nhiên hiện tại Hoa Chiêu gọi anh như vậy cũng không được, anh thích nghe cô ngọt ngào mềm mà gọi anh là "anh trai tốt".



Bạn cần đăng nhập để bình luận