Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 237 - Hỏi Hoa Chiêu Một Chút.



Chương 237 - Hỏi Hoa Chiêu Một Chút.



Chương 237: Hỏi Hoa Chiêu Một Chút.Cô quỳ xuống, vừa khóc vừa hét, ánh mắt đảo qua xung quanh.Đây không phải là ngoại ô thành phố, mà là trung tâm thành phố, một nơi yên tĩnh giữa ồn ào tấp nập người qua lại.Diệp Danh cau mày, "Đứng dậy, chúng ta đi vào nói chuyện."Anh bước đến phòng tiếp tân sau cổng, cũng không nhìn tới Hoa Tiểu Ngọc.Diệp Thư liếc cô ta một cái rồi đi theo anh trai.Hoa Tiểu Ngọc còn quỳ cho ai xem nữa? Chỉ có thể đứng lên đi theo phía sau hai người.Phía sau cổng có một phòng tiếp khách riêng biệt, được thiết kế đặc biệt cho người ở xa, không thân không sơ, không tiện mang về nhà. Trong phòng có bàn, ghế, và ấm đun nước.Diệp Danh rót một ly nước cho Hoa Tiểu Ngọc rồi đặt lên bàn trước mặt cô ta: "Uống đi, ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện."Hoa Tiểu Ngọc đúng là rất khát rồi, cô ta cái gì cũng không mang, mặc dù có 20 đồng tiền, ở trên xe lửa đã mua một cặp lồng đựng cơm ăn, nhưng cà-mên là nhôm đấy, người ta đảo mắt sẽ thu hồi lại, cô ta không có thứ gì để lấy nước uống.Muốn mượn người khác, lại không dám, chính là một đường khát đến bây giờ.Nước không phải rất nóng, Hoa Tiểu Ngọc uống liền hai chén, mới thở phào nhẹ nhõm.Diệp Danh mở miệng trước hỏi: "Cô tên là gì?""Hoa Tiểu Ngọc.""Cô sống ở đâu?"Hoa Tiểu Ngọc ngoan ngoãn trả lời."Cô cùng Hoa Chiêu có quan hệ gì?""Ông của tôi và ông nội của cô ấy là anh em.""Cha cô là ai? Ở nhà có mấy người? Có mấy anh em?" Diệp Danh lại hỏi.Hoa Tiểu Ngọc vẫn trả lời."Ông nội cô có mấy người con? Bọn hắn sinh được mấy người con? Tên gọi là gì? Bao nhiêu tuổi?"Hoa Tiểu Ngọc có chút đoán được, đây là đang kiểm tra hộ khẩu của cô ta.Rất nghiêm ngặt ah.Bất quá cô ta cũng không phải lừa dối, không sợ.Hoa Tiểu Ngọc đối đáp trôi chảy.Diệp Danh gật gật đầu, người này rất có thể thật sự là Hoa Tiểu Ngọc. Đương nhiên cũng không nhất định, nhìn kỹ hẵng nói."Cô tìm đến chúng ta, có chuyện gì?" Diệp Danh hỏi.Hoa Tiểu Ngọc rớt xuống hai giọt nước mắt, nói ra: "Ông nội của tôi trước kia có ý định đem cô cô của tôi bán cho một cái kẻ ngu, đổi 500 đồng tiền, kết quả cô cô tôi bị bà nội thả chạy, còn cầm đi toàn bộ tiền trong nhà. Trong nhà không có cách nào, bọn hắn liền nghĩ tới tiếp tục bán tôi, kết quả anh rể biết chuyện, anh ấy muốn cứu tôi, đáng tiếc anh ấy có nhiệm vụ, không có thời gian, chỉ đem địa chỉ trong nhà nói cho tôi biết, nói tôi tới tìm nơi nương tựa."Diệp Danh cùng Diệp Thư liếc nhau, còn có việc này?Bọn họ không phải kỳ lạ chuyện bán con gái, đây không phải là chuyện hiếm lạ gì, bọn họ cảm thấy kỳ quái chính là phương pháp xử lý của Diệp Thâm, có thể như vậy sao?Rất không có khả năng.Nếu như hắn vô tình gặp người đáng thương, Diệp Thâm liền rước về trong nhà, vậy nhà bọn họ hiện tại đã sớm đầy."Cô nói Diệp Thâm nói địa chỉ trong nhà cho cô? Hắn có viết giấy cho cô sao?" Diệp Danh hỏi.Hoa Tiểu Ngọc lắc đầu: "Tình huống lúc đó rất vội, không còn kịp rồi, anh ấy phải đi làm nhiệm vụ ngay trong ngày hôm ấy, anh ấy chỉ kịp tới nói cho tôi biết địa chỉ là được rồi."Diệp Danh liếc cô ta một cái, nói cách khác, cô ta không có chứng cớ sao?"Hoa Chiêu thế nào? Mỗi ngày ở nhà làm cái gì?" Diệp Danh đột nhiên hỏi.Hoa Tiểu Ngọc sững sờ, không nghĩ tới hắn vì cái gì lại đột nhiên thay đổi chủ đề, cô ta nghĩ nghĩ rồi nói ra: "Chị tôi rất tốt, mỗi ngày ở nhà ăn uống ngon lành ah, trước kia có mấy người từ thủ đô tới, nói là con trai cùng con gái của ông nội chị ấy, dẫn theo một nam và một nữ trở về nhận tổ quy tông, ở lại mấy ngày mới đi."Cái này là được rồi, cô ta biết rõ Hoa Chiêu xác thực không có việc gì, cũng biết Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan đi thôn Kháo Sơn.“Hiện tại tôi không liên lạc được với Diệp Thâm, để tôi gọi điện thoại hỏi Hoa Chiêu.” Diệp Danh nói.Hoa Tiểu Ngọc đột nhiên nóng nảy: "Đừng đừng!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận