Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1143 - Thân Thế.



Chương 1143 - Thân Thế.



Chương 1143: Thân Thế."Không không không, không được, em không đi." Bà Đào dốc sức liều mạng đẩy đi.Bà Trương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cô xem cái bộ dạng không có tiền đồ kia của mình! Cô là mẹ ruột của nó, nó có thể làm gì cô?""Đừng nói nữa!" Giọng bà Đào cao hơn một chút: "Em không phải!"Nếu như bà ta dám thản nhiên coi mình là mẹ ruột của Trương Quế Lan, năm đó cũng không cùng chị mình hợp lại, vụng trộm giả bộ mất tích, sau đó trốn đi sinh đứa bé này, sau đó nói là bà Trương sinh.Năm đó bà ta tuổi còn nhỏ, chưa kết hôn mà có con, sẽ làm mất mặt cả Trương gia.Cha mẹ liên hợp với chị và anh rể, sống chết nhấn xuống chuyện này, hiện tại sao có thể gióng trống khua chiêng đi tìm Trương Quế Lan, vạch trần chuyện này?"Đã là thời đại nào rồi, đứa nhỏ cũng lớn như vậy, hơn 40 tuổi rồi, trở thành bà ngoại rồi, ai còn có thể lấy chuyện bé như hạt vừng này ra nói huyên thuyên?" Bà Trương khuyên nhủ.Lời này một chút thuyết phục cũng không có, bây giờ là thời đại nào hả? Đầu những năm 80, loại chuyện này vẫn là chuyện động trời."Cùng lắm, cô nói là mình bị cưỡng bức!" Bà Trương nói.Bà Đào lần đầu tiên cảm thấy chị gái không phải là chị gái trong ấn tượng, quá đáng ghét.Nói mình bị cưỡng bức cũng rất quang vinh hả? Vậy Trương Quế Lan thành cái gì?Vậy còn không bằng nói bà ta lúc trước không biết xấu hổ, cùng người khác yêu đương!Kết quả bị người ta lừa. . . .Người đàn ông lúc trước nói muốn cưới bà ta, không nghĩ tới đã có vợ con, hắn nói cưới, chính là nuôi vợ bé.Ngay khi bà ta định nhắm mắt đồng ý, cả nhà hắn lại dời đi, ngay cả một câu chào hỏi cũng không có.Sau đó bà ta phát hiện mình mang thai, ngay từ đầu không dám nói, chờ đến khi bị người nhà phát hiện, đã không còn cách nào khác, chỉ có thể sinh ra.Vừa vặn toàn bộ thôn cùng trốn kẻ địch, người trốn đông người trốn tây, hơn nửa năm không dám trở lại trong thôn sống, cho bọn họ cơ hội.Đợi các thôn dân dám đi ra ngoài thăm hỏi, phát hiện bà Trương lại sinh được một đứa con gái, cũng không có ai cảm thấy kỳ lạ.Mà Trương Tiểu Mạch đến cùng cũng không cam lòng, bà ta luôn nhớ đến người đàn ông kia. . . . Cho nên dựa theo tin tức thăm dò được, vụng trộm tìm tới.Kết quả thời buổi rối loạn, bà ta chỉ là một cô gái mười mấy tuổi, thật sự bị lừa bán.Nhiều lần chuyển hướng, đã đến Đào gia.Bên này, bà Trương lo lắng thanh danh, việc này cũng không truyền đi.Em gái mình chưa lập gia đình đã sinh con, bà ta còn có mặt mũi?Về sau Trương Quế Lan lập gia đình, có thể bòn rút tiền rồi, bà Trương càng không nói là không phải bà ta sinh.Hiện tại, mặc dù bà ta là “mẹ ruột” Trương Quế Lan, cũng không lấy được chút chỗ tốt nào trên người Trương Quế Lan, vậy thì đổi lại "mẹ ruột" !"Ai ôi!!!, cô không biết những năm này tôi sống cũng không dễ dàng, năm 60, mỗi nhà đều không có cơm ăn, tôi còn phải bớt ra chút cơm ăn cho nó. . ."Bà Đào ngắt lời bà Trương..., giơ ngón tay ra đếm: "Năm 60 không phải nó đã kết hôn rồi sao? Con cũng đã 2 tuổi."Trương Quế Lan sinh năm 40, 18 tuổi kết hôn, năm 60, Hoa Chiêu cũng sinh ra rồi.Bà Trương dừng lại, hung hồn nói: "Cô không biết lúc ấy nó gả cho người đàn ông nghèo thế nào! Không cha không mẹ, hắn chỉ là một tên lưu manh, Hoa Chiêu sinh ra không có cơm ăn, vẫn là tôi giết con gà duy nhất trong nhà đưa qua, nó mới có sữa, bằng không thì Hoa Chiêu đã sớm chết đói!"Bà Trương hung ác nói.Đúng, chính là có chuyện như vậy!Lúc ấy Trương Quế Lan sinh Hoa Chiêu, bà ta xác thực đưa một con gà mẹ đi qua, nhưng bà ta không nói cho Trương Tiểu Mạch, con gà kia là nửa đêm bị chồn cắn chết, thịt cũng bị ăn hết, chỉ thừa bộ xương.Bà ta cầm con gà này đi cho Trương Quế Lan xuống sữa, sau đó thuận tiện lấy 28 cái trứng gà trở về.Đó là do hai vợ chồng Trương Quế Lan tích lũy hai tháng, chỉ đợi đến khi ở cữ ăn.Trương Quế Lan thiếu chút nữa mất sữa.Bà Trương lại bắt đầu cằn nhằn những năm gần đây đối với Trương Quế Lan rất tốt.Bà Đào nghe xong, lại cảm thấy chị gái rất tốt, đem con gái bà ta nuôi lớn, đem nó đến thủ đô, để cho cháu gái bà ta gả cho một gia đình tốt."Nói như thế nào Quế Lan cùng Hoa Chiêu đều không tệ, sau khi biết khẳng định sẽ không ghét bỏ cô, nhất định sẽ hiếu thuận, cho cô một căn nhà lớn, cho cô tiền tiêu!” Bà Trương nói câu cuối cùng.Trương Tiểu Mạch nhớ tới lúc gặp Hoa Chiêu trước đó, vừa xinh đẹp lại tinh xảo, còn hòa ái, vừa nhìn đã biết là cô gái tốt.Về phần con bé vì sao không nói bà ngoại mình là Trương Đại Mễ, là chị gái của bà ta. . . . . Con bé sợ nhà chồng biết mình có một đống thân thích nghèo?"Không thể!" Bà Trương nói: "Diệp gia biết rõ xuất thân của nó, lúc trước nó kết hôn ở thôn Kháo Sơn đấy, người ta không chê nó. Nó còn đem ông nội đón vào thủ đô hưởng phúc, không thiếu một người là cô!"Bà Đào không lên tiếng."Tôi thấy cô những năm này sống cũng không tốt, cho dù không phải vì chính mình, cô cũng phải vì con của cô, có chị gái cùng cháu ngoại lợi hại như vậy lại không cần, giữ lại làm gì?"Bà Đào vẫn không nói chuyện.Bà Trương lại cằn nhằn một đống, không có người đáp lại, bà ta cũng chán nản, không biết ngủ từ lúc nào.Nhưng sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng bà ta đã bắt đầu nấu cơm, sau đó lôi kéo Đào Lam đi vào một góc nói một chầu.Thân thế của Trương Quế Lan, bà ta vẫn không có ý định nói cho mấy đứa con trai trong nhà.Con trai đều ngu xuẩn, con dâu cũng không giữ miệng, nói ra, bà ta còn mặt mũi sao?Về phần Trương Tiểu Mạch đi thủ đô náo thế nào, dù sao người trong thôn cũng không biết."Tôi nói cho cậu biết, chị gái cậu rất có tiền, mở được nhà hang lớn như vậy, người ta phải xếp hang để vào ăn cơm? Một bàn phải 1000 đồng!""Chị!" Bà Đào xuất hiện ở sau lưng bà ta, tức giận mà nhìn bà ta: "Chị nói với hắn những chuyện này làm gì!"Vậy mà lại để cho con trai bà ta biết trước kia bà ta đã có con. . . . .Đào Lam xác thực rất sững sờ, quả thực phản ứng không kịp.Ngày hôm qua hắn cho rằng Hoa Chiêu là cháu gái họ của mình, kết quả hôm nay lại là cháu gái ruột rồi hả?"Có lợi không biết lợi dụng, cô có ngốc không!" Bà Trương ghét bỏ mà nhìn bà ta: "Tôi nghe nói, cô và con trai còn phải ở ký túc xá của hắn? Bốn người một ký túc xá, cô cùng hắn còn chen vào một góc? Đã nghèo đến như vậy, sau này hắn kết hôn thế nào?”"Tôi đã nói với cô, Hoa Chiêu có vài căn nhà, đều là tứ hợp viện rộng rãi, cho cô một gian là đủ ở rồi!"Bà Đào nhìn con trai, ánh mắt giãy dụa.Vấn đề kết hôn của con trai vẫn là tâm bệnh của bà ta.Đào Lam năm nay cũng đã 27 rồi! Bạn cùng lứa tuổi con cái cũng lên tiểu học rồi, hắn còn chưa kết hôn.Trước kia ở Đào gia, bà ta cũng không dám đi ra ngoài mua thức ăn, cảm thấy tất cả hàng xóm đều đang chê cười bà ta.Mà ở Đào gia, ở quê Đào Lam, hắn cũng không cách nào kết hôn.Đào gia chỉ có một căn nhà, hai anh trai Đào Lam sau khi kết hôn đều ở đó.Ông bà nội Đào Lam còn sống, hai người già ở trong phòng khách.Chính bà ta còn phải ở một cái giường gấp, buổi tối ở trong phòng bếp.Đào Lam vì sao đến trường rồi liền không trở về nhà, bởi vì gia đình đó không có chỗ cho hắn sống yên ổn!Vốn tưởng rằng thi đậu đại học thủ đô, tiền đồ rộng mở, vấn đề gì cũng có thể giải quyết, nhưng mà cũng không phải.Đào Lam vẫn phải ở trong ký túc xá, muốn phòng ở kết hôn? Phải đợi đến ngày tháng năm nào a.Bà Trương nhìn nét mặt của bà ta, biết rõ bà ta đã động tâm rồi, lập tức cao hứng: "Đi nhanh đi, chúng ta bây giờ liền đến thủ đô a."Đào Lam đột nhiên lên tiếng: "Không được."



Bạn cần đăng nhập để bình luận