Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 627 - Khi Nào Thì Đi.



Chương 627 - Khi Nào Thì Đi.



Chương 627: Khi Nào Thì Đi.Sau khi Văn Tịnh đi ra, Diệp Thâm rất nhanh cũng quay trở lại."Như thế nào rồi? Đã nghe được cái gì?" Hoa Chiêu hỏi.Diệp Thâm đột nhiên cười một cái: "Cô ta muốn gả cho Hạ Kiến Ninh."Nụ cười này có chút phức tạp.Văn Tịnh sau khi ly hôn lại tái giá, không có gì đáng giá lên án, nhưng cô ta vậy mà muốn gả cho Hạ Kiến Ninh? Còn muốn đem tất cả bí mật của Diệp gia đều nói cho đối phương biết, vậy thì quá trơ trẽn rồi.Anh cảm thấy không đáng thay anh cả.Cũng may hai người hiện tại đã ly hôn rồi.Cũng may Văn Tịnh kỳ thật cũng không biết cái gì.Mạng lưới quan hệ của Diệp gia, không có gì là không thể cho người biết đấy, cho dù có, cô ta cũng không biết.Đối với những thứ dưới lòng đất.“Những thứ chúng ta chôn dưới đất có ổn không? Em muốn đổi một chỗ khác không?” Diệp Thâm hỏi.Hoa Chiêu gật đầu: "Những cái kia giao cho em, anh cứ yên tâm đi."Diệp Thâm không biết cô sẽ làm gì, dù sao anh phát hiện vợ mình rất biết cất giấu đồ đạc, nếu cô ấy muốn giấu anh cũng tìm không thấy."Đi thôi, tiếp tục dạo phố." Diệp Thâm nói ra.Hiện tại không có gì quan trọng hơn việc ở bên vợ con, anh không đến vài ngày nữa đã phải đi rồi…Chuyện của Văn Tịnh, quay đầu lại cùng anh cả nói một tiếng là được.Hai người tiếp tục dạo phố, Hoa Chiêu mua một đống hạt giống hoa cỏ, còn có cây ăn quả.Đợi cây ăn quả lớn lên, các bảo bảo cũng đã đến thời điểm có thể ăn trái cây thoải mái rồi.Cô còn mua một đống màng nhựa plastic cùng ống trúc, dự định xây dựng một nhà kính nhỏ.Trời thu đến rồi, mùa đông cũng không còn xa, nếu không bắt đầu sẽ không kịp rồi.Người một nhà đi dạo rất vui vẻ, cái rương không lớn ở phía sau bị nhét đến tràn đầy, thẳng đến khi thật sự chứa không nổi mới quay trở lại tứ hợp viện.Buông đồ đạc xuống, Diệp Thâm lái xe đi tìm Diệp Danh.Nghe được chuyện của Văn Tịnh, Diệp Danh từ chối cho ý kiến.Anh thực ra là một người rất lạnh lùng, và nụ cười chẳng qua chỉ là một chiếc mặt nạ mà thôi. Quyết định buông tay Văn Tịnh, vậy thì triệt để buông xuống."Đỗ Hãn Lương? Người này anh không quen, bất quá, hi vọng cô ta về sau hạnh phúc a." Diệp Danh thuận miệng nói, một chút cũng không để vào trong lòng.Anh cũng không muốn điều tra thêm Đỗ gia thế nào, không lo lắng Văn Tịnh gả cho Đỗ gia có thể tạo thành tổn thất gì đối với Diệp gia bọn họ hay không.Những chuyện không nên nói cho cô ta biết đấy, cái gì anh cũng chưa nói. Có thể cho cô ta biết, sẽ không sợ người ngoài biết rõ.Nữ quyến Diệp gia đều có chũng đãi ngộ này, chỉ Hoa Chiêu là có một chút khác biệt. Cũng chỉ là một chút mà thôi, bản thân Hoa Chiêu đối với bí mật của Diệp gia cũng không quan tâm, không phải bọn họ không muốn nói cho cô đấy, chỉ là cô chưa bao giờ chủ động nghe ngóng.( Chuyện này là đương nhiên, nên nghe hay không nên nghe đấy, cô đều nghe thấy được, cho nên chưa bao giờ hiếu kỳ. )"Đừng quan tâm đến anh." Diệp Danh nhíu mày thúc giục Diệp Thâm: "Em nhanh về nhà a, mặc kệ vụ này, khi nào thì đi?""Chín ngày sau." Cũng chính là lúc kỳ nghỉ bệnh của anh chấm dứt, liền phải đi.Diệp Danh thở dài, hướng anh phất phất tay.Diệp Thâm quay người đi ra.Về đến nhà, phát hiện cô cô cũng tới.Hoa Chiêu đang bận trước bận sau mà chiêu đãi bà ấy."Cô nhỏ làm sao lại tới rồi hả?" Diệp Thâm tò mò hỏi.Diệp Phương là người rất bận rộn, đơn giản là không có thời gian rảnh."Cô cô không đến, các ngươi cũng không biết đi thăm." Diệp Phương ôm bọn nhỏ giả vờ tức giận nói, nói xong chính mình cũng cười: "Được rồi, cô cũng thường xuyên không ở nhà, các ngươi đi cũng không gặp được."Bà ấy gần đây luôn chạy bên ngoài, đến những vùng sâu, vùng xa để khám bệnh miễn phí, vừa đi là một tháng nửa tháng đấy, trong nhà đã xảy ra rất nhiều chuyện, bà cũng là sau đó mới biết đến."Cô đến thăm bọn nhỏ, còn vợ cháu nữa." Bà đã rất lâu không gặp hai bảo bảo rồi, nghĩ mà sợ. Đợi đến lúc chính bà có thể bế cháu trai, còn không biết ngày tháng năm nào đây này.Đừng nói cháu, con trai hiện tại cũng không thấy rồi, đi ra nước ngoài học đại học, giống như ra khỏi tam giới vậy, xa ngút ngàn dặm không có chút tin tức.Đương nhiên chỉ là con trai không đưa tin cho người trong nhà, bà vẫn có thể thông qua bạn bè thăm dò được mọi chuyện của nó đều tốt đấy, bằng không thì đã sớm nóng nảy."Còn có, chuyện kỳ thi đại học sắp khôi phục, các cháu đều nghe nói a?" Diệp Phương hỏi."Đến cô cô cũng biết rồi." Hoa Chiêu cảm thán nói.Kiếp trước, nhận thức của cô về "Khôi phục kỳ thi Đại Học", tất cả đều trên tư liệu, sau khi công bố tin tức, cả nước sôi trào.Nhưng khi thật sự ở trong thời đại này sẽ phát hiện, từ trước khi tin tức được công bố, trên xã hội cũng đã có chút sôi trào, đặc biệt là trung tâm đất nước, thành phố thủ đô.Hiện tại cơ hồ phố lớn ngõ nhỏ đều đang truyền đi tin tức này, giáo viên và học sinh trong trường đều kích động như đánh máu gà vậy.Mà ngay cả bốn đứa nhỏ đều đã chạy tới hỏi cô cái gì là kỳ thi đại học. Nói cách khác, những vùng núi xa xôi sẽ đợi báo chí công bố vào ngày 21/10."Chính giáo viên từ trường trung học số 6 đã tìm cô cô và hỏi về tình huống của cháu. Cháu có muốn đến lớp không?" Diệp Phương nói ra.Trước kia bà đã ghi danh cho Hoa Chiêu ở trường cấp 3 bên cạnh nhà, không nghĩ tới đối phương còn nhớ rõ, khi biết sắp khôi phục kỳ thi đại học còn cố ý tới hỏi thân thích của bà có định đi học không. Họ tổ chức một lớp học chạy nước rút trước kỳ thi.Diệp Phương cảm thấy việc này nên tới hỏi Hoa Chiêu.Bất quá bà nhìn bụng Hoa Chiêu, lúc này lại có, còn có thể đến trường sao?"Lên!" Hoa Chiêu lập tức nói: "Trước kia vốn không có chuyện tốt này, hiện tại vừa mới khôi phục kỳ thi đại học, chính sách còn mở rộng, hầu hết mọi người đều có thể đi thi, mặc kệ đã sinh con hay chưa, chưa kết hôn hay đã kết hôn, cũng có thể. Đợi về sau, không chắc sẽ còn chuyện tốt này nữa rồi."Xác thực là như thế, cô nhớ rằng chính sách này dường như kéo dài trong 3 năm, sau 3 năm, chỉ những học sinh trung học nghiêm chỉnh mới được thi vào đại học, còn những người đã kết hôn thì không thể."Vậy cháu cẩn thận một chút." Diệp Phương lo lắng mà nhìn bụng của cô.Trường học nhiều người, sẽ có va va chạm chạm đấy, bà có chút lo lắng."Không được thì mời giáo viên đến nhà giảng bài, đừng đến trường học nữa." Diệp Thâm đột nhiên nói ra.Anh cũng lo lắng.Hoa Chiêu ngẩng đầu nhìn anh cười ngọt ngào: "Em còn chưa từng được đi học đâu, muốn cùng bạn học đồng lứa tuổi đến trường, trải nghiệm không khí một chút."Cô mới chỉ là học sinh tiểu học vài ngày lúc 18 tuổi, nên cũng không cần nhắc lại làm gì.Lần này học, nhưng lại phải đi ra ngoài đấy, bởi vì ánh mắt của Chu Lệ Hoa ngày đó.Chu Lệ Hoa coi cô là mù chữ, nếu cô thi đậu đại học, làm con gái bà ta không so bằng, bà ta nhất định cho rằng Diệp gia giúp cô ăn gian rồi.Khi đó, sẽ có những lời chua ngoa từ miệng Chu Lệ Hoa, con dâu nhà họ Diệp truyền ra chính là bằng chứng.Cô không hi vọng chính mình vất vất vả vả thi lên đại học, lại mang thanh danh ăn gian trên lưng. Cho nên trường cấp 3 nhất định phải đi, còn phải bỗng nhiên nổi tiếng.Vài ngày sau, Hoa Chiêu cũng không đi đâu, luôn ở nhà đọc sách, thuận tiện mài Diệp Thâm.Nhưng miệng của anh cũng thực kín ah, các kiểu kỹ năng đều lên một lượt rồi, anh cái gì cũng đáp ứng cô…Nhưng vừa đến nhiệm vụ kia, anh lại để cho cô "Câm miệng".Cô co tức giận cũng không có cách nào, cũng không thể để anh ấy biết cô có tật xấu thích "Nghe lén", lỗ tai còn dài đến quá phận.Ngày nghỉ còn lại hai ngày, Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm trở về trên núi, nhiều gia cầm như vậy cũng không thể luôn để cho người khác giúp đỡ nuôi dưỡng, còn có vườn rau cũng nên dọn dẹp một chút rồi, còn có nhà kính nhỏ, thừa dịp Diệp Thâm ở nhà cũng nên làm luôn.Một đống việc vặt.Lúc trở lại trên núi là buổi sáng, từ thật xa Hoa Chiêu đã nhìn thấy chị dâu Vương đứng ở cửa nhà mình cùng Tô Nguyệt nói chuyện phiếm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận