Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1446 - Nuôi con sói mắt trắng



Chương 1446 - Nuôi con sói mắt trắng



Chương 1446: Nuôi con sói mắt trắngHoa Chiêu chỉ nói mấy câu đã làm sụp đổ hàng phòng ngự tâm lý của mấy anh em nhà họ Chu.Sau khi đến đồn công an, trạng thái tâm lý của Chu Lão Bát kém cỏi nhất, là người đầu tiên khai báo, tại sao Mạnh Cường lại tới tìm bọn họ, đến lúc nào, nói bọn hắn làm những chuyện gì, bọn hắn hành động ra sao.Đã có người chịu mở miệng, những chuyện phía sau lập tức trở nên dễ dàng hơn nhiềuQuả phụ Chu đang ở trong phòng bệnh đã bị giải đi.Mạnh Cường đang nằm trên giường bệnh chưa tỉnh, cưỡng bức không thành cũng sẽ bị bắt.Hiện tại hắn là phạm nhân cho dù chưa bị dẫn đi cũng bị cảnh sát tiếp quản.Bởi vì yêu cầu gấp rút xử lý, nên sau 3 ngày kết quả DNA đã được đưa đến đây. Vết máu trên dây thừng và khăn lau quả thật là của Đại Cần, cộng thêm có lời khai của người nhà họ Chu, Đại Cần được thả ra ngoài.Bây giờ vấn đề duy nhất của cô ấy chính là ra tay quá nặng.Là phòng vệ chính đáng hay là vượt quá giới hạn phòng vệ, vẫn cần phải xem xét lại.Nhưng mà chuyện này phạm vi rất rộng, giết chết người mới là vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng, nếu như Mạnh Cường có thể tỉnh lại thì không có vấn đề gì lớn.Trong khách sạn, Hoa Chiêu hỏi Đại Cần: "Biết mình sai ở đâu không?""Dạ." Đại Cần gật đầu.Mấy ngày hôm nay cô ấy cũng đã suy nghĩ lại kỹ càng."Sai ở đâu?" Hoa Chiêu hỏi."Lời kẻ thù nói không thể tin." Đại cần nói.Đã sớm biết quả phụ Chu không đáng tin, làm sao mà bà ta có thể tốt bụng làm thịt kho tàu cho bọn họ được chứ? Người ta nói gì cô cũng làm, bị lừa cũng xứng đáng.Hoa Chiêu…."Khá tốt, có điều hãy suy nghĩ kỹ càng hơn. Còn gì nữa không?" Cô hỏi."Còn có, không nên hành hung trước mặt mọi người." Đại Cần nói.Cô ấy cũng đã nghĩ rồi, nếu lúc đó cô aays cắt cổ Mạnh Cường ngay trong sân, sau này cô ấy không thừa nhận, người nhà họ Chu là bên đương sự, họ hàng thân thích, nếu đứng ra chỉ tội sẽ không được thừa nhận.Làm chuyện xấu không thể để cho người khác nhìn thấy.Hoa Chiêu gật đầu: "Nếu đã nghĩ được như vậy rồi, chị sẽ không nhiều lời nữa. Em đi tắm rửa rồi thay quần áo đi, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn để chúc mừng."Lần này Đại Cần coi như vượt qua một lần nguy hiểm.Con bé xử lý chuyện này xem như cũng được.Bị bảy tám người đàn ông vây bắt trói, lại có ý đồ quấy rối, còn có thể dựa vào chính mình chạy thoát, mà không bị thương gì hết, cách xử lý có chút sai xót nhỏ cũng có thể tự mình nhận ra."Xem đi, cho mấy đứa đi học võ là có chỗ dùng cả đấy, hai đứa về sau học hành cho tốt." Hoa Chiêu nói với Đại Cần và Tiểu Cần.Hai người gật như giã tỏi, nói một trăm lần không bằng tự mình trải nghiệm một lần.Hiện tại Đại Cần dự định về sau thời gian luyện võ sẽ tăng gấp ba lần!Cũng may là lần này Mạnh Cường dễ lừa, cởi dây thừng trên đùi ra cho cô ấy, cộng thêm võ công của mấy anh em nhà họ Chu không cao.Nếu không, cô ấy thật sự tiêu rồi.Đại Cần trong lòng còn sợ hãi đi đến buồng vệ sinh tắm rửa. Khi nước nóng dội xuống đầu, có tiếng nước che giấu, cô ấy mới dám bật khóc.Ở trước mặt anh chị em mình, cô ấy không dám khóc.Đều tại bản thân ngu ngốc, cô ấy cũng không thể không biết xấu hổ mà khóc.Nhưng cho dù cô ấy cố kiềm nén thế nào thì tiếng khóc vẫn bị người bên ngoài nghe thấy.Đại vĩ cắn răng: "May là mấy người nhà họ Chu đã vào tù! Nếu không anh nhất định sẽ không để yên cho bọn hắn!"Tâm trạng Tiểu Vĩ thật ra cũng không tệ lắm, hắn vẫn luôn canh giữ ở đồn công an, nên đã thấy được bộ dạng của mấy người nhà họ Chu."Anh không biết thôi, cái chân kia bị quấn giống y như cái bánh chưng, nghe nói đã bị đâm thành cái sàng, sau này có lẽ sẽ bị cắt bỏ, phải ngồi xe lăn cả đời!"Điều này còn hả giận hơn so với việc bỏ tù bọn hắn vài năm.Thật ra sự việc lần này không phải là vấn đề gì lớn, rốt cuộc là mưu đồ chưa đạt được, phạm tội bất thành, hơn nữa thủ phạm có tỉnh lại hay không còn chưa biết, cho nên người nhà họ Chu không chết được, nhiều lắm cũng chỉ bị bỏ tù vài năm.Bọn họ cảm thấy như thế vẫn rất nhẹ.Loại người này vào tù vài năm, ra ngoài vò đã mẻ lại sứt, càng dễ gây chuyện ác hơn nữa.Đấy chính là thả hổ về rừng.Giờ thì tốt rồi, cả đời phải ngồi xe lăn, cho dù bọn hắn muốn phá cũng không phá được.Đại Vĩ vẫn chưa biết chuyện này, người nhà họ Chu vào đó rồi sẽ không ra ngoài được, nên hắn không thấy được, nhanh chóng hỏi thăm.Nghe xong sắc mặt hắn tốt hơn rất nhiều.Trong lúc mấy chị em nói chuyện phiếm, Đại Cần ở bên kia cũng đã tắm rửa xong, sau đó cùng mọi người đi ra ngoài, định đi tìm một khách sạn lớn ăn uống một chút."Đúng rồi, nhân tiện đi đến đồn công an gọi Tề Phi Hồng đi cùng luôn. Chuyện lần này phải cảm tạ hắn đã xuất lực, bằng không, có lẽ em đã phải chịu tội rồi." Hoa Chiêu nói với Đại Cần.Cô đã nghe nói về mấy "Quy tắc" của niên đại này, không thể nào tốt đẹp được.Có người che chở, ít nhất Đại Cần cũng không phải chịu nỗi khổ da thịt.Hơn nữa về sau Tề Phi Hồng tích cực điều tra, còn cho phép cô đi đến nhà họ Chu, nên cũng tiến triển nhanh hơn.Nếu như hắn không làm gì hết, chẳng lẽ Hoa Chiêu còn phải tự mình đi đến nhà họ Chu lấy dây thừng và cái chai kia ra nữa?Như vậy không đủ thuyết phục."Đúng thế! Thật sự phải cảm ơn anh ấy! Ngày em mới vào trong đó..." Đại Cần nói đến đây thì dừng lại, lại nói tiếp: "Cũng may là anh ấy xuất hiện kịp thời, bằng không, haiz."Anh em mấy người trầm mặc, không ai hỏi cô ấy ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện gì, cho dù hỏi được cũng vô dụng.Cũng may chuyện đã qua, cũng không có tổn thất gì, bọn họ cần phải học cách mở một con mắt nhắm một con mắt.Đồn công an cách đây không xa, rất nhanh đã đến nơi. Đúng lúc bây giờ là giờ ăn cơm, Tề Phi Hồng đang dẫn theo một vài người khác đi ra ngoài.Nhìn thấy mấy người Hoa Chiêu đến, hắn tự động bước tới."Có việc?" Hắn hỏi.Không đợi Hoa Chiêu nói chuyện, Đại Cần đã chủ động đứng ra nói: "Anh Tề, cảm ơn anh vì tôi mà bận rộn, giúp tôi giải trừ oan khuất! Tôi, tôi không biết phải cảm ơn anh như thế nào, muốn mời anh ăn bữa cơm!"Tề Phi Hồng cười nói: "Không cần, muốn cảm ơn thì cảm ơn chị cô đi, không có chị cô, thì tôi cũng không làm gì được."Tề Phi Hồng đột nhiên hỏi Hoa Chiêu: "Đúng rồi, con chó kia đâu? Cô đưa nó đi chỗ nào rồi?"Ngày đó sau khi rời khỏi nhà họ Chu, hắn thấy con chó của nhà họ Chu kia lén lút theo sát ở phía sau.Lúc đầu hắn còn tưởng con chó này trung thành, muốn đi theo bọn hắn để bảo vệ chủ.Quả thật nó cũng đi theo tới ngoài đồn công an, rồi ngồi chồm hỗm trong xó.Nhưng đợi đến lúc Hoa Chiêu đi ra, trong lúc vô tình hắn thấy con chó kia vẫy đuôi rời đi cùng Hoa Chiêu!Một người một chó, ở chung với nhau vô cùng hài hòa tự nhiên, người nào không biết có khi còn tưởng đấy là con chó Hoa Chiêu nuôi từ bé!Không nói lên lời, hắn tìm đến nhà họ Chu hỏi thăm. Con chó kia quả thật là của nhà bọn hắn, bọn hắn nuôi nó cũng đã ba năm rồi!Kết quả là nuôi được một con sói mắt trắng.Nhìn con chó kia thân thiết với Hoa Chiêu như thế, trong thoáng chốc Tề Phi Hồng cảm thấy hoài nghi lai lịch những chứng cứ có trong tay mình.Nếu là như thế, cho dù DNA có trùng khớp cũng không chứng minh được điều gì.Cũng may sau này có lời khai của người nhà họ Chu, hắn cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.Nhưng Tề Phi Hồng rất tò mò không biết cô làm thế nào mà có thể nhanh chóng thuần phục được chó nhà người khác, biến nó thành một con sói mắt trắng, hắn cực kỳ muốn học.



Bạn cần đăng nhập để bình luận