Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 560 - Đi Bộ.



Chương 560 - Đi Bộ.



Chương 560: Đi Bộ.Hoa Chiêu cầm mấy thứ hạt giống đi ra ngoài thăm nhà mọi người.Đều là chút ít hạt giống bình thường, cải trắng, củ cải trắng, đậu giác, hơn nữa mỗi dạng cũng không nhiều lắm, được gói trong túi giấy nhỏ, nhìn giống như một trăm tám mươi hạt.Tuy nghe Hoa Chiêu nói, đây là cái gì là sản phẩm mới, ăn ngon, nhưng người tin tưởng cũng không nhiều lắm.Hạt giống họ trồng ở nhà cũng ăn rất ngon đấy.Bọn họ đều là người ngay thẳng, biểu hiện đều ở trên mặt, Hoa Chiêu cười cười, cũng không khuyên giải. Dù sao cô đã cho rồi, không lĩnh tình đến lúc đó hối hận cũng không liên quan đến cô.Chỉ có chị dâu Vương bên cạnh nói muốn trông một chút thử xem.Đưa xong lễ, Hoa Chiêu liền bận rộn công việc, nhổ hết cây con trong sân, thu dọn mặt đất một lần nữa rồi bắt đầu gieo hạt.Ngoài hai cái sân sau chia lại cho cô, cô còn có 2 mẫu đất, cô phải quy hoạch kỹ càng.Trồng nhiều củ cải, khoai tây và bắp cải hơn một chút, lại trông thêm mấy loại rau hiếm, cô còn định xây một nhà kính nhỏ và trồng một số loại rau lá xanh và hoa quả để hai bé ăn trong mùa đông.Mùa đông là lúc hai nhóc bắt đầu ăn dặm, cũng không thể bữa bữa khoai tây cải trắng, vậy cũng quá đáng thương…Hơn nữa những cây cô trồng, không tồn tại nguy hại của rau quả trái mùa, cô lại không dùng thuốc bảo vệ thực vật.Sau khi công việc trong ngày kết thúc, Diệp Thâm nhanh chân chạy về nhà, kết quả sau khi về đến nhà vẫn là phát hiện Hoa Chiêu đem công việc đều làm được không sai biệt lắm."Không phải nói chờ anh trở lại sẽ làm? Sẽ làm em mệt mỏi đấy!" Diệp Thâm đoạt lấy thùng nước trong tay cô, chính mình đi giội nước.Hoa Chiêu còn chưa nói lời nói, đã nghe thấy tiếng cười trong sân bên cạnh truyền đến, chị dâu Vương đứng ở tường viện cười với Hoa Chiêu: "Chồng cô thực biết đau lòng cho cô ah, cô cũng thật có phúc! Đâu giống lão Vương nhà tôi, lại để cho hắn giúp tôi làm việc nhà nông? Nghĩ cùng đừng nghĩ! Cô xem đi, không đến giờ cơm hắn còn chưa trở lại, không biết mỗi ngày bận rộn cái gì."Lúc này, để tiết kiệm vật liệu xây dựng, tường sân không được xây cao. Hơn nữa nơi này là trong đại viện, tất cả mọi người đều là quan hệ chiến hữu thân thiết, làm tường cao như vậy làm gì?Vì vậy, khoảng sân tường của mỗi hộ gia đình chỉ cao ngang ngực người lớn, rất tiện quan sát hàng xóm đang sinh hoạt như thế nào.Hoa Chiêu đã quen với loại tường sân này, ở quê nhà, tường sân của bọn họ đều là hàng rào thông gió, không có chút riêng tư nào."Anh ấy trở về hỗ trợ là vì em hiện tại đang mang thai, bất tiện, bình thường anh ấy cũng bận rộn vô cùng." Hoa Chiêu nói ra.Mặc kệ Diệp Thâm có bận rộn hay không, cô cũng phải nói như vậy. Một người đàn ông yêu vợ lúc này không phải là điều dễ nghe gì, không chừng sẽ bị người ta chèn ép vài câu tính cách nhu nhược, sợ vợ, không quản lý được việc nhà cái gì đấy."Cái gì? Cô lại có?" Chị dâu Vương lớn giọng mà kinh ngạc nói.Bất quá ngẫm lại cũng đúng, hai đứa nhỏ đều 7 tháng rồi, lại có cũng không kỳ quái.Lúc này lại không có kế hoạch hoá gia đình, mấy đứa bé cũng thường sinh sát tuổi nhau."Vậy cô cũng thật có năng lực!" Chị dâu Vương nói tiếp.Hôm nay Hoa Chiêu một mình mang theo hai đứa bé ở trong sân bận rộn, tay chân lanh lẹ, so với các cô bất luận cái gì đều nhanh hơn mà thu thập xong vườn, cũng một lần nữa gieo hạt xuống.Vừa nhìn đã biết xuất thân nông thôn, làm việc còn rất tốt. Chỉ một điểm ấy, lại có thêm một lớp hảo cảm.Hiện tại lại biết rõ người ta đang mang thai, làm việc còn lưu loát như vậy, thực sự không sĩ diện cãi láo.Không giống người trên lầu Lý Mỹ Quyên kia, từ khi mang thai về sau, nước cũng không thể xách, đồ ăn cũng không thể cầm, đi đường cũng không được! Nghe nói ở nhà bát cơm cũng không chính mình bưng.Lại nhìn Hoa Chiêu, ngoại trừ lớn lên giống người trong thành, ngược lại một điểm cũng không yếu ớt, là dân quê các cô.Các bạn hàng xóm lại bị chị dâu Vương đều kêu đi ra rồi, mọi người liền nằm sấp trên đầu tường bắt đầu tán gẫu.Các cô không nhất định là trong hôm nay cần phải đem mấy cây trong đất nhổ xong, bên trên còn rất nhiều quả đấy, vài ngày nữa là có thể lại ăn.Mọi người một bên nhìn xem Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu bận rộn, một bên thảo luận người đàn ông cùng đứa trẻ nhà mình.Nói xong cũng vừa đến lúc tan học, một đám trẻ con đã đi tới.Ở đây chỉ có 20 gia đình theo quân, đủ mọi lứa tuổi, không thể xây dựng một trường tiểu học được. Trẻ em trong độ tuổi đi học được đưa đón vào thành phố bằng xe đưa đón hàng ngày, và chúng học nội trú từ khi còn học cấp 1, quay lại nhà mỗi tuần một lần.Hôm nay là ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ hè.Những người phụ nữ kia khi nhìn thấy con mình, bọn họ không thèm trò chuyện nữa, vội vàng hỏi xem con mình làm bài như thế nào khi kiểm tra.Đứa bé nào làm bài tốt thì trả lời dõng dạc, sau đó còn được khen ngợi, còn đứa bé nào làm bài không tốt thì không dám nói, bố mẹ cũng không hỏi nhưng về đến nhà thì nghe tiếng đánh con cái rồi.Vô cùng náo nhiệt.Hoa Chiêu đứng ở trong sân cười, đây mới gọi là cuộc sống ah, tràn đầy khói lửa.Sáu tháng nay, cô luôn giấu mình trong một cái sân nhỏ, cô rất thoải mái đấy, nhưng thường xuyên cảm thấy buồn chán."Lúc nào mời mọi người cùng nhau tới ăn một bữa cơm?" Hoa Chiêu hỏi.Bọn họ mới tới đấy, theo lý nên mời mọi người ăn một bữa cơm liên lạc một chút cảm tình a?"Không cần." Diệp Thâm lại cự tuyệt, anh nhỏ giọng nói: "Anh mấy ngày nay tìm hiểu được một chút, mười gia đình trên lầu kia, phần lớn là người nội thành đấy, chúng ta bên này, là nông thôn đấy, vốn không có gì, nhưng không biết từ lúc nào không khí đã có chút không đúng, người nội thành đấy, người nông thôn đấy, trở thành hai phe cánh, chúng ta là mời nông thôn hay là mời nội thành?"Huống chi, anh đã hỏi qua rồi, lúc mọi người mới đến cũng không có mời khách dùng cơm." Diệp Thâm nói ra.Hoặc là cũng xuất phát từ loại cân nhắc này, nên mời không nổi.Thoáng cái đều mời 20 hộ đến ăn cơm? Cái kia sẽ phải đem một tháng khẩu phần lương thực của bọn họ vào đi, chính mình không muốn sống rồi hả?Cho dù mời được người ta cũng không mời, đây không phải là mời khách mà là khoe của."Quên đi." Hoa Chiêu nói ra....Ngày thứ nhất vội vàng bận rộn dọn dẹp sân, ngày thứ hai không có việc gì làm nên Hoa Chiêu cùng hai đứa bé đi bộ quanh khu cư xá.Khu cứ xá cùng trong doanh trại có một bức tường cao cách xa nhau, chỉ nhìn một cách đơn thuần toàn bộ khu cư xá này, tuy diện tích rất lớn, nhưng đơn điệu, không có kiến trúc gì, một mảnh nhà trệt, một nhà lầu, cộng thêm một loạt căn nhà chức năng.Nghe nói người nhà theo quân lúc có hoạt động gì, đều tổ chức ở nhà chúc năng.Một hai năm trở lại đây ít hoạt động hơn, ngày trước cũng khá nhiều, cuộc họp này, cuộc họp kia diễn ra nhộn nhịp mỗi ngày.Bây giờ ban lãnh đạo đã thay đổi, nhóm người nhà bọn họ rốt cuộc rảnh rỗi rồi.Hoa Chiêu cảm thán chính mình xuyên qua đúng thời điểm tốt.Có một khu vườn nhỏ ở giữa tòa nhà và khu nhà trệt, xem ra là đặc biệt sửa sang lại đấy, có người cắt tỉa thường xuyên.Tuy là ở trong núi sâu, nhưng dường như bên trên muốn tạo cho bọn họ một môi trường sống thoải mái dễ chịu.Hoa Chiêu đẩy xe cho hai đứa bé ở trong hoa viên đi bộ, cô muốn gặp những người trên lầu.Cô tuy là xuất thân nông thôn, cũng ở nhà trệt, nhưng cô cũng không muốn chia phe phái, cô cũng không muốn phải nịnh nọt hai bên, cô chỉ hi vọng ai cũng không thể đắc tội, mọi người chung sống hoà bình.Đã hơn 9 giờ sáng và không có ai trong vườn ngoại trừ 3 người phụ nữ với 2 đứa trẻ đang chập chững trò chuyện.Hầu hết phụ nữ ở tầng trên đều có việc làm và bắt xe đưa đón vào thành phố từ sáng sớm để đi làm.Chị dâu nhà quê không dễ kiếm việc làm, dù sao thì trình độ học vấn cũng thấp, người đàn ông của họ không muốn để họ làm những công việc nặng nhọc. Rốt cuộc đàn ông ở đây đều là người xuất chúng, vợ mình đi ra ngoài làm càn, không cứu được thể diện nên cứ dứt khoát ở nhà cho rồi.Cái này cũng có thể là nguyên nhân hình thành nên hai phe cánh."Ôi!!!, cô là người mới tới? Gọi là cái gì nhỉ?" Trông thấy Hoa Chiêu, một người phụ nữ cao giọng hỏi.Nghe có vẻ không lịch sự.



Bạn cần đăng nhập để bình luận