Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1429 - Muốn Thì Về Thăm Nhà Xem



Chương 1429 - Muốn Thì Về Thăm Nhà Xem



Chương 1429: Muốn Thì Về Thăm Nhà XemNếu không từng đặc biệt điều tra thì sẽ không biết chiếc xe này là của cô, cũng không biết quan hệ của cô và Đại Vĩ.Mấy năm nay, Hoa Chiêu cực kỳ chú trọng bảo vệ thông tin của cá nhân của đám trẻ và sự an toàn cho người thân.Trừ những người thật sự có liên quan, không ai biết cô có mấy người con, hay tên gì và mấy tuổi.Em trai và em gái cô càng không có ai biết.Uông Phi Phi mặt không đổi sắc đột nhiên kéo rèm cửa lại, che đi bản thân.Hoa Chiêu còn "thấy" được, người vẫn đứng cạnh cửa sốt gần cả tiếng, mắt luôn nhìn đăm đăm vào chiếc xe của cô.Khiến cho cô không dám đi nữa.Nếu không... không có ai đi vào xe, xe lại lái đi, chứng tỏ trong xe có người, vậy sẽ khó mà giải thích lý do vì sao nó xuất hiện ở đây.Đến khi trời tối, tan tầm rồi, hàng xóm bốn bên đã về, mỉm cười hàn huyên vui vẻ với Uông Phi Phi, Uông Phi Phi mới rời khỏi cửa sổ, đi vào nhà tán gẫu với những người khác.Đợi đến lúc đông người rồi, Uông Phi Phi không còn thời gian quay lại bên cửa sổ quan sát nữa, Hoa Chiêu mới đạp chân ga, lái xe đi.Trên đường về nhà, mặt cô cũng không đổi sắc.Có thể đứng bên cửa sổ tới một tiếng chỉ để xem xem xe này rốt cuộc là của ai, trong xe có người không, đây không phải chuyện người bình thường sẽ làm được.Đây cũng tuyệt đối không phải là không biết quan hệ giữa cô và chiếc xe, hay với Lưu Đại Vĩ.Hoa Chiêu về thẳng nhà Lưu Đại Vĩ."Chị, sao giờ chị mới về, chị có đến không?" Đại Vĩ thấy hơi lạ mà hỏi.Hắn không phát hiện ra xe của Hoa Chiêu, còn tưởng cô có việc nên không đi."Có." Hoa Chiêu gật đầu.Đại Vĩ lập tức căng thẳng mà hỏi: "Sao rồi ạ?"Hoa Chiêu không hề giải thích, mà chỉ cười tán gẫu với hai cô em gái ra đón mình.Tiểu Vĩ năm nay hai mươi, cũng thi đậu một trường đại học rồi.Thánh tích anh trai không tốt, hắn cũng thường thường, miễn cưỡng đậu được một trường khá ổn.Đại Cần và Tiểu Cần thì không như vậy, đã thay đổi "gen" cũ nhà họ Lưu, đều có thành tích học tập rất tốt.Đại Cần vừa tham gia kỳ thi đại học xong, đậu được một đại học trọng điểm ở Bắc Kinh.Dù hơi tiếc là không phải đại học Bắc Kinh, không cùng trường học với chị gái, nhưng cũng là một trường nổi tiếng toàn quốc. Hiện tại vẫn còn trong kỳ nghỉ hè, mấy ngày nữa cô bé mới đi học.Tiểu Cần thì vẫn còn học cấp ba, cũng đang trong kỳ nghỉ hè, nhưng đã bị Đại Cần quản thúc, ngày nào cũng kèm học."Chị, sao chị có thời gian đến đây vậy!" Đại Cần, Tiểu Cần nhìn thấy cô thì lập tức vui vẻ."Về thăm mấy đứa xem sao." Hoa Chiêu trả lời: "Dạo này trong nhà bận rộn, không lo được cho mấy đứa, mà mấy đứa cũng không qua chỗ chị!""Chúng em cũng bận bịu mà!" Đại Cần đung đưa cánh tay của Hoa Chiêu, nói: "Em không thi đậu đại học Bắc Kinh rồi, Tiểu Cần nhất định phải thi đậu! Thời gian học tập mỗi ngày không đủ, đi qua đi lại cũng là lãng phí!"Nói vậy là khoa trương thôi, chứ thật ra vì chúng cảm thấy nhà chị gái nhiều việc, bọn chúng không có việc gì cũng sẽ hạn chế qua.Vậy nên, chỉ vào cuối tuần, khi mấy thành viên cùng tuổi nhà họ Diệp cùng lớn lên với chúng trước đây cũng về liên hoan, bọn chúng mới qua chơi.Hoa Chiêu thở dài trong lòng, thì ra không phải mấy đứa bé này lớn lên rồi xa cách, mà là chúng hiểu chuyện rồi."Đừng để Tiểu Cần chịu nhiều áp lực quá, không nhất định phải đậu đại học Bắc Kinh, đậu đại học nào cũng rất ưu tú." Hoa Chiêu nói.Khuôn mặt nhỏ nhắn có phần ủ rũ của Tiểu Cần lập tức hiện lên nụ cười.Chị hai thật sự tạo rất nhiều áp lực cho cô bé, còn luôn mắng cô bé đần, khiến cô bé cũng nghi ngờ bản thân."Ăn cơm chưa? Chị đi nấu cơm cho mấy đứa." Hoa Chiêu nói."Dạ chưa ăn!" Đại Cần phấn khích trả lời: "Em đi giúp đỡ chị!"Thức ăn mà chị cả làm là ngon nhất!Thỉnh thoảng cô bé còn nhớ đến lần đầu được gặp chị cả, rồi chị ấy nấu một bữa thịnh soạn cho bọn chúng ăn.Cũng bắt đầu từ đó, bọn chúng dần dần được ăn cơm no, cuộc sống cũng ngày càng tốt hơn.Thoáng cái bốn anh em đều trở thành sinh viên đại học.Nếu đây là ở quê, chuyện này tuyệt đối đủ cho cha mẹ, và ông bà nội nở mày nở mặt, khiến người ta hâm mộ cả đời.Đại Cần vội vã lắc đầu. Sao cô bé lại nghĩ đến cha và ông bà nội? Thật đáng sợ!"Sao thế?" Hoa Chiêu hỏi.Tự dưng đang bình thường lại ngẩn người ra, còn trông có vẻ hoảng sợ."Không sao." Đại Cần nói.Hoa Chiêu vẫn truy hỏi. Con gái không nên giữ tâm sự, có thì phải nói ra, nếu không chưa biết chừng ngày nào đó sẽ làm chuyện điên rồ.Cô còn tưởng là con bé có người mình thích rồi.Không còn cách nào, Đại Cần đành phải ăn ngay nói thật: "Là tự dưng em nghĩ đến cha và ông bà nội. Không biết bây giờ bọn họ thế nào rồi, ông bà nội có còn ở đó không... Nghe nói cha tái hôn còn có thêm một em gái nhỏ. Không biết cuộc sống của họ như thế nào.""Và anh cả nữa, anh ấy đã cưới vợ chưa."Dưới ánh lửa, ánh mắt của Đại Vĩ cũng tối sầm lại.Lúc rời khỏi nhà họ Lưu, hắn là lớn tuổi nhất, chuyện lúc còn bé hắn nhớ cả.Cha của bọn họ không phải là một người cha tốt, anh cả cũng không quan tâm, nhưng ông bà nội trước đây đối xử với hắn cũng tạm được. Lúc trong nhà có thịt, hắn và em trai đều được hưởng một phần.Dù bây giờ biết là ông bà nội quá bất công, hà khắc với các em gái, là không tốt.Nhưng ở vị trí một người không chịu bất công, hắn không có tư cách trách móc ai.Hoa Chiêu im lặng rồi nói: "Nếu các em muốn thì có thể về thăm nhà xem sao."Đại Vĩ lập tức nhìn về phía cô, ánh mắt hỏi thăm, thật sự?"Tất nhiên là thật. Nói về tình cảm, tuy chị không thích bọn họ, nhưng dù sao họ cũng là ông bà nội, là cha và anh trai của các em. Các em nhớ bọn họ cũng là chuyện thường, khi nào rảnh rỗi thì về thăm xem." Hoa Chiêu nói.Cuối cùng vẫn là huyết mạch tương liên, sao cô có thể nói vì mình không thích nên không cho người ta nhận cha ruột, nhận ông bà nội?Nói ra tất cả mọi người sẽ cho rằng cô quá độc đoán.Vết sẹo lành rồi sẽ quên đau... "xa thơm, gần thối", đây là vì rất lâu rồi nhà họ Lưu không lảng vảng trước mặt bọn chúng. Chúng đã quên đi chuyện quá khứ, trong lòng lại nhân hóa bọn hắn rồi.Đợi trải qua thêm một lần nữa thì sẽ hiểu.Hoa Chiêu cực kỳ ủng hộ cho chúng đi."Còn mấy ngày nữa mới đi học, hay là mấy đứa tranh thủ lúc chưa khai giảng mà đi đi." Hoa Chiêu nói với Đại Vĩ: "Em cũng xin nghỉ tại đơn vị, về chung với mấy đứa, đừng để mình Đại Cần và Tiểu Cần về. Chị sợ chúng nó sẽ bị bán đấy!""Ha ha, không đến mức đó chứ!" Đại Vĩ yếu ớt phủ định một câu.Nấu cơm xong, Tiểu Vĩ đã tung tăng đi từ ngoài về."Đi đâu chơi à?" Hoa Chiêu cười hỏi."Chị!" Tiểu Vĩ lập tức mở cái túi trên người ra, lấy đồ mà như dâng quà quý: "Chị nhìn đi, đây là đồ em thu được hôm nay. Có ổn không?"Hoa Chiêu cúi đầu xem, toàn là mấy thứ chai lọ, được gói lại đơn giản bằng mấy tờ báo.Không biết Tiểu Vĩ bắt đầu từ khi nào, có thể là vì nghe nói có người bỏ ra mấy trăm đồng xin mua lại một cái bình hoa Hoa Chiêu từng mua với giá mười đồng trước đây, nên thằng nhóc lập tức nảy sinh hứng thú với đồ cổ.Cùng với việc tình hình thị trường đồ cổ ngày càng khả quan, nên hắn đã lao thẳng vào.Có một lượng lớn các mẫu vật thật của Hoa Chiêu, nền tảng kiến thức của thằng nhóc cũng đã hơn nhiều người rồi.Tất nhiên, hiện tại hắn đã được xem như một "chuyên gia nhỏ" trong giới, cực kỳ nổi tiếng."Ăn đi, cơm nước xong rồi tính." Hoa Chiêu trả lời.



Bạn cần đăng nhập để bình luận