Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 909 - Thả Ra.



Chương 909 - Thả Ra.



Chương 909: Thả Ra.Văn Bình đẩy Văn Tịnh ra, từ trong túi quần móc ra một cái bình nhỏ cùng một thanh đao phóng tới trên mặt bàn."Con nghĩ biện pháp, đem cái này cho một nhà Hoa Chiêu uống, cha sẽ có biện pháp cho con rời khỏi bệnh viện tâm thần."Văn Tịnh lặng yên nhìn cái chai trên bàn.Cô ta đã sử dụng mọi loại chất độc mà cô ta có thể mua được, cái chai này mặc dù không có đánh dấu, nhưng thoáng cái cô ta đã ngửi ra đây là cái gì.Đây là loại độc nhất mà cô ta từng mua, sợ thoáng một phát đã đem người Đỗ gia độc chết, mỗi lần cô ta chỉ dám nhỏ vài giọt ở trong chum đựng nước."Cha?" Cô ta có chút nghi hoặc mà nhìn Văn Bình.Văn gia tuy bởi vì chuyện của cô ta, nhất định sẽ bị đả kích, nhưng cô ta biết rõ, Diệp Danh sẽ không đuổi tận giết tuyệt, tối thiểu tính mạng người Văn gia sẽ không lo.Cha là người "Gìn giữ cái đã có" như vậy, vậy mà cũng có ý niệm giết người? Lại là Hoa Chiêu!Ông ấy điên rồi? Ông ấy không muốn sống nữa chăng?Làm sao có thể! Cha cô ta là người sợ chết nhất!"Ai sai khiến cha làm như vậy?" Văn Tịnh hỏi.Nhất định là có người uy hiếp cha, hoặc là lợi dụ?"Cái này con cũng đừng quản, con có muốn đi ra ngoài không?" Văn Bình nói ra.Nói lên chuyện này ông ta liền hận! Người Đỗ gia vậy mà biết đoạn chuyện cũ năm xưa kia."Đỗ gia?" Văn Tịnh hỏi: "Hoa Chiêu chưa cho bọn hắn rượu thuốc?"Đầu óc Văn Tịnh linh hoạt chưa bao giờ có.Đỗ gia hận Hoa Chiêu, hận không thể giết chết cô ta, vậy khẳng định là bởi vì Hoa Chiêu không cứu bọn họ rồi."Nhà bọn hắn có ai chết rồi hả?" Văn Tịnh tò mò nhìn cha.Sau khi vào đây, tin tức của cô ta liền bị cắt đứt, cũng không biết mình bận rộn một phen đã hại chết mấy người?Văn Bình trầm mặc mà nhìn con gái, ông ta cảm thấy Văn Tịnh khả năng thật sự điên rồi. Đã đến lúc này rồi, còn có tâm trạng quan tâm cái khác, không suy nghĩ cho chính mình!"Những cái này đi ra ngoài con sẽ biết, con nói đi, có thể làm được hay không? Không thể, cha làm là được rồi." Văn Bình không kiên nhẫn nói.Biểu cảm Văn Tịnh dừng lại một chầu.Chính là như vậy, kể từ khi cô ta rơi vào cảnh tuyệt vọng, gia đình cô ta như đã biến mất, chưa từng liếc nhìn cô ta một cái.Lúc cô ta xuống dốc, bọn hắn cũng chỉ muốn từ trên người cô ta đạt được chỗ tốt, chưa bao giờ cho cô ta một chút chỗ tốt nào, dù là một ít khích lệ, một khuôn mặt tươi cười.Hiện tại cô ta đã tuyệt vọng đến đáy cốc rồi, bọn hắn sao còn có lòng tốt đến thăm cô ta, cứu cô ta? Trong lòng bọn hắn làm gì có cô ta?Cho tới bây giờ cũng chưa từng có.Văn Tịnh nắm chặt cái chai, ha ha cười: "Có thể! Con hiện tại dù có chết, cũng phải rời khỏi đây!"Văn Bình gật đầu: "Con chỉ có ba ngày, mặc kệ con dùng phương pháp gì, hạ độc cũng được, dùng đao cũng tốt, Hoa Chiêu phải chết. Ba ngày sau đó, làm không được, con cũng chỉ có thể ở chỗ này cả đời."Văn Bình nói xong đã đi ra.Văn Tịnh lặng yên nhìn bóng lưng của ông ta, ánh mắt u ám như một lỗ đen.Cửa sắt lại bị mở ra, một người phụ nữ ném vào một bộ quần áo, khẩn trương nói rất nhanh: "Nhanh thay đồ!"Văn Tịnh nghe lời, hai lần đã cởi xuống quần áo bệnh nhân, mặc vào một thân quần áo bình thường.Người phụ nữ đem quần áo bệnh nhân cất kỹ, nói với cô ta: "Đội mũ vào, đi theo tôi, đừng lên tiếng!"Văn Tịnh đi sau lưng cô ta, thông suốt rời đi.Rốt cuộc cũng chỉ là bệnh viện tâm thần mà thôi, cũng không phải ngục giam, ngoại trừ vài cái cửa sắt, mấy tấm lưới sắt, mấy bảo vệ dùng mánh lới để nghỉ ngơi, không có biện pháp an toàn gì.Những như vậy là đủ rồi, có thể thuận lợi chạy ra khỏi bệnh viện tâm thần, cơ bản bệnh không nặng, không đến mức ở chỗ này.Bên ngoài, có 1 người chờ Văn Tịnh, thấy cô ta đi ra, lập tức đẩy cô ta lên xe lái đi."Tôi sẽ trông chừng cô đấy, cô đừng nghĩ đến chuyện chạy." Người đàn ông nói.Văn Tịnh đột nhiên có chút tò mò nói: "Làm gì vẽ vời cho thêm chuyện ra? Chuyện này vì sao anh không đi làm?"Người đàn ông liếc cô ta, đây chính là chuyện giết người đấy! Lại là người nhà lãnh đạp, hắn tại sao phải động vào?Nếu như không phải Đỗ gia nắm được điểm yếu trí mạng làm cho hắn chạy một chuyến này, hắn cũng không muốn làm!Chính là như vậy, hắn cũng chỉ ở xa xa mà nhìn chằm chằm vào, nếu như người nhà lãnh đạo kia xảy ra chuyện, đoán chừng cái mạng nhỏ của hắn cũng chấm dứt rồi.Cho nên, tránh xa một chút, chạy trốn nhanh.Văn Tịnh suy nghĩ một chút đã hiểu, cô ta đột nhiên cúi đầu, nhếch khóe miệng.Đỗ gia là thật không có người rồi.Muốn giết người, còn phải dùng cây đao như cô ta. Mà vỏ đao, xem dạng cũng không trông mong gì được.Như vậy cũng dễ xử lý rồi."Đưa tôi về nhà." Văn Tịnh nói ra."Cái gì?""Không phải có ba ngày sao? Tôi phải về nhà lấy công cụ." Văn Tịnh nói ra."Được rồi." Người đàn ông hỏi địa chỉ, theo lời Văn Tịnh đưa cô ta đến bên ngoài nhà của cô ta.Ở đây bây giờ là cha mẹ Văn Tịnh ở.Xe hơi đậu cách đó một khoảng.Người đàn ông xuống xe, không xa không gần theo sát sau lưng Văn Tịnh.Văn Tịnh gõ cửa nhà.Mở cửa lại đúng là người vừa mới vào nhà Văn Bình.Ông ta trông thấy Văn Tịnh lại càng hoảng sợ, lập tức nhìn xung quanh, đè thấp cuống họng hỏi: "Tại sao con lại trở về rồi! Con trở lại làm gì? !""Con nhớ nhà, muốn trở lại thăm." Văn Tịnh mặc kệ ông ta, chen vào cửa.Văn Bình sợ bị người ta nhìn thấy, nghe thấy, không dám ngăn cản cô ta."Rốt cuộc cũng đi ra! Con muốn tắm!" Văn Tịnh nói xong, quen thuộc mà tìm đến nhà tắm, đi phòng bếp. . .Tắm nước nóng vẫn là ở phòng bếp mới thuận tiện, không cần chuyển nước nóng qua lại.Văn Bình khó chịu mà đứng trong phòng, không biết làm sao mới tốt bây giờ.Hiện tại đối mặt với đứa con gái này, trong lòng ông ta liền sợ hãi....Nửa đêm, Diệp Danh đã nhận được tin tức."Văn Tịnh bị người thả ra khỏi bệnh viện tâm thần."Diệp Danh vuốt vuốt mi tâm: "Ai?""Một người chị dâu của con dâu lão Tứ Đỗ gia, trông coi phòng bếp ở bệnh viện tâm thần."Diệp Danh hừ một tiếng, anh biết người này, thật ra là một người chị dâu mà Đỗ gia đánh tám gậy tre mới đến.Không nghĩ tới sẽ dại dột mà giúp Đỗ gia làm việc, không biết bị Đỗ gia nắm được điểm yếu gì.Hiện tại Đỗ gia có thể sử dụng nhân mạch, đều không phải là nhân tình, mà là điểm yếu.Bằng không thì không có ai sẽ phản ứng với bọn hắn."Văn Tịnh bây giờ đang ở đâu?" Diệp Danh nói xong không đợi người tới trả lời, lấy điện thoại trên bàn gọi qua cho Hoa Chiêu.Điện thoại rất nhanh đã được nhận.Hoa Chiêu gần đây ngủ rất muộn, không có việc gì sẽ ngồi bên cạnh điện thoại, chờ tin tức của Diệp Thâm."Văn Tịnh chạy ra rồi, em gần đây coi chừng, đừng đi đâu. Những người khác cũng như thế, đặc biệt là mấy đứa nhỏ, không cho phép đi ra ngoài!" Diệp Danh nói ra.Người Đỗ gia tại sao phải "Hảo tâm" mà thả cô ta ra, không cần tưởng tượng cũng có thể biết.Không phải tin tức của Diệp Thâm ah. . .Hoa Chiêu thất vọng mà "Dạ" một tiếng đáp ứng.Bất quá Văn Tịnh sao lại chạy được ra ngoài vậy?"Đợi anh xong việc sẽ báo cho em biết." Diệp Danh để điện thoại xuống, nhìn người tới.Người tới nói ra: "Văn Tịnh bây giờ đang ở nhà của cô ta.""Chằm chằm vào cô ta."Diệp Danh dừng vài giây, hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng thở ra, nói: "Nếu như cô ta muốn làm cái gì, dưới tình huống không uy hiếp đến sự an toàn của người nhà chúng ta, hãy để cho cô ta làm."Làm, mới có thể định tội, hơn nữa là tử tội.Không còn chỗ trống mà cứu vãn nữa."Vâng." Người tới lui ra ngoài.Nhưng Văn Tịnh lại 2 ngày đều không đi ra ngoài.Buổi tối ngày hôm sau, Văn Bình thật sự chịu không được rồi, thúc giục cô ta: "Con nên làm gì thì đi làm đi! Coi chừng không kịp thời gian sẽ không thành nhiệm vụ, cả đời sẽ phải ở bệnh viện tâm thần!""Được." Văn Tịnh để đũa xuống, bưng chén đi phòng bếp. . . .



Bạn cần đăng nhập để bình luận