Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 203 - Bọn Con Có Việc Cần Dùng Gấp.



Chương 203 - Bọn Con Có Việc Cần Dùng Gấp.



Chương 203: Bọn Con Có Việc Cần Dùng Gấp.Hoa Tiểu Ngọc dù sao cũng mới có 17 tuổi, còn nghĩ không ra nhiều cong cong vẹo vẹo như vậy, chỉ cảm thấy ông nội đây là đang sợ.Như vậy cũng rất tốt, cô ta xem như tránh được một kiếp rồi. Cô ta lập tức đứng lên nhanh chóng đi nấu cơm."Hừ." Khương Cần nhưng lại nhìn ra tâm tư của bố chồng, cười lạnh mà nhìn bóng lưng Hoa Tiểu Ngọc. Hôm nay cũng là một ngày cô ta mất mặt nhất!Trong thôn "Uy danh" của Hoa Sơn cũng giảm đi rất nhiều, có thể tưởng tượng được rằng, về sau cô ta ở trong thôn nói chuyện cũng chẳng dễ dàng nữa rồi.Đều là tại cái con nhóc chết tiệt kia làm hại! Mệt chết cô ta đi!Khương Cần kéo lấy chị dâu cả, em dâu tư, không cho các bà động thủ."Từ nay về sau việc nhà do vợ lão Nhị cùng Tiểu Ngọc tiếp nhận nha." Khương Cần nói ra.Mấy người đàn ông đều không lên tiếng.Cô vợ khờ của Nhị Ngưu, lập tức không đồng ý: "Ngày hôm qua không phải đã nói xong rồi, mọi người là thay phiên nhau không phải sao?""Đó là ngày hôm qua!" Khương Cần hướng cằm về phía Hoa Sơn ở trên giường gạch: "Cũng không nhìn một chút hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Nhìn xem cha của chúng ta đã bị Hoa Tiểu Ngọc nhà các người hại thành cái dạng gì rồi hả?"Vợ Nhị Ngưu lập tức không dám lên tiếng nữa.Nhưng những lời này cũng chọc giận Hoa Sơn, đến mấy đứa con dây bây giờ cũng dám lấy tóc của ông ta ra giễu cợt rồi phải không?"Cút!" Hoa Sơn gầm lên giận dữ.Khương Cần vừa nói xong kỳ thật liền hối hận, một chữ không dám nói, cúi đầu chạy ra ngoài.Hoa Chiêu đứng ở ngọn đồi phía sau say sưa quan sát, thấy mọi người trong phòng tản ra, cô cũng rời đi.Ra khỏi núi một cách sảng khoái, Vương Mãnh và những người khác cũng chuẩn bị rời đi.Hoa Chiêu lập tức hái hầu hết các loại rau tươi mới ở nhà đưa mọi người mang về."Không cần không cần, các người giữ lại mà ăn! Đừng nhìn hiện tại rất nhiều ăn không hết, đến mùa đông không đủ ăn đây này!" Vương Mãnh kiên quyết không nhận." Chú Vương, chú cứ yên tâm cầm lấy." Hoa Chiêu tự mình đem đồ giỏ rau ném lên trên xe bọn hắn: "Cháu cũng không giống như hồi hơn 100 cân trước đây nữa, ăn không hết nhiều như vậy, hơn nữa chú đã thấy nhà kho nhà cháu, ở bên trong vẫn còn nhiều như vậy, có rau khô hoa quả sấy, đến mùa đông sang năm cũng ăn không hết."Cái này Vương Mãnh xác thực đã nhìn thấy, cũng không khuyên nữa. Người ta thành tâm đưa, khuyên nữa liền thành khách khí rồi.Ông từ trong túi quần móc ra hơn 10 đồng tiền mọi người vừa mới vụng trộm đưa cho ông, nhét vào trong tay Hoa Chiêu: "Đợi chú hai ngày nữa đến sẽ mang thêm cho cháu một chút thịt đến.”"Ai! Cái này cháu thích ăn!" Hoa Chiêu nói ra.Vương Mãnh ha ha cười dẫn người rời đi. Mọi người đang ngồi trên xe tải nhìn lại ngôi nhà nhỏ bằng đất này, sao mà đồ ăn lại ngon như vậy chứ.Hai ngày tiếp theo rất yên tĩnh, Hoa Chiêu đến nhà mẹ ở nhờ, đem tây phòng tặng cho Tề Bảo Quốc và Tề Thư Lan.Hai người nhưng lại có chút đứng ngồi không yên, bọn họ đều là người có công tác, bọn họ chính vì bảo trụ công tác mới đến đây đấy, nhưng hết ngày nghỉ phép mà vẫn không quay về, công tác cũng sẽ mất luôn đấy."Cha, cha theo chúng con về nhà đi a, mẹ chúng con, kỳ thật cũng rất muốn cha trở về." Tề Thư Lan nói ra: "Có câu vợ chồng ở tuổi trẻ, bạn đồng hành ở tuổi già, hai người cũng vừa đến lúc làm bạn rồi, đi thủ đô, về sau hai người mỗi ngày ở cùng một chỗ, ăn cơm nói chuyện phiếm tản bộ, buổi tối cũng có người trò chuyện, thật tốt."Hoa Cường nói ra: "Mẹ của ngươi còn trẻ, không già đâu, nhiều năm như vậy không có tìm được người bằng tuổi nhau làm bạn sao?"Tề Thư Lan hai mắt sáng ngời nói: "Không có đây này! Mẹ của con nhiều năm như vậy đều chờ đợi cha đấy!"Hoa Cường nhếch miệng: "Vậy ngươi hãy nói bà ấy đừng đợi nữa, tìm người khác làm bạn đi thôi, năm đó ta chính là không xứng với bà ấy. Không thể cùng bà ấy nói chuyện, bây giờ cũng không có gì để tán gẫu."Tề Hiếu Hiền là một người xuất thân tiểu thư điển hình của thời dân quốc, học trường nữ sinh, có thể nói hai ngoại ngữ, là một phụ nữ cách mạng trong thời đại mới.Cùng một người xuất thân nông thôn chỉ học qua vài ngày ở trường tư thục, không có văn hóa không có tư tưởng lớn, lại quê mùa nên hoàn toàn không có tiếng nói chung.Năm đó nếu không phải ông Tề nhìn trúng quyền lợi của ông, hai người cũng không có khả năng kết hôn."Cha, nhìn cha kìa, mẹ của con chính là có chút tính tình tiểu thư, cha sao còn tưởng thật?" Tề Thư Lan giống như làm nũng nói: "Cái này là cha không đúng, mẹ của con vì cha sinh con dưỡng cái lo liệu việc nhà, thỉnh thoảng sẽ nổi nóng quở trách cha vài câu, cha sao còn để mãi trong lòng vậy hả?"Khi còn bé cha mẹ chính là không hợp, ở trong nhà luôn lạnh nhạt đấy, hai người nói không được vài câu liền muốn cãi nhau, bọn hắn đều nhớ rõ.Bọn hắn cũng biết mẹ xem thường xuất thân của cha, trước kia xem thường, hiện tại càng xem thường."Bà ấy sinh con dưỡng cái cho ta từ lúc nào vậy hả? Ở đâu vậy?" Hoa Cường nhìn bốn phía xung quanh, giống như không phát hiện dưới mí mắt còn có hai người.Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan trong lòng lập tức có chút tức giận, ông già này sao lại cứng đầu như vậy? Bọn hắn quỳ cũng đã quỳ, cầu cũng đã cầu, ông ta còn muốn bọn hắn phải làm như thế nào nữa đây?"Cha, cha hiện tại không theo chúng con quay trở về cũng không sao, dù sao đến lúc đó cha muốn cùng Hoa Chiêu quay trở về cũng được." Tề Thư Lan nói ra: "Nhưng là, có một chuyện cha có thể giúp đỡ trước chút được không?""Chuyện gì? Ngươi nói." Hoa Cường vậy mà hỏi.Tề Thư Lan hai mắt sáng lên: "Cha cho chúng con một cây nhân sâm trăm năm đi, chúng con có việc cần dùng gấp."



Bạn cần đăng nhập để bình luận