Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 286 - Không Có Bệnh.



Chương 286 - Không Có Bệnh.



Chương 286: Không Có Bệnh.“Em định đến rạp chiếu phim hoặc cổng ga xe lửa rồi bán từ từ.” Hoa Chiêu nói.Hạt hướng dương được bán ở lối vào của rạp chiếu phim, ngay cả trong sáu năm nghiêm ngặt nhất.Người bán hàng nhỏ ngồi xổm trong góc tối bên ngoài rạp chiếu phim với một túi hạt dưa trên lưng, anh ta lấy một cái ly có thể đựng được hai lượng rượu, và bán nó bằng ly đó. Một ly khoảng một lượng rưỡi. Lúc đầu. nó có giá 5 mao một ly, và sau đó là 8 mao. Hiện tại 1 mao, về sau còn đắt hơn.Nó đắt hơn nhiều so với giá ở cung tiêu xã.Tuy nhiên, các cung tiêu xã không mở cửa vào buổi tối, hạt hướng dương cũng không có, chỉ cách đây một năm, việc kinh doanh ở lối vào các rạp chiếu phim hay nhà ga mới đặc biệt tốt hơn."Kẻ đần" bán hạt hướng dương như thế nào? Cũng là bởi vì thị trường tốt mới phất lên. Đương nhiên hắn về sau không chỉ chính mình bán lẻ, hắn còn làm nhãn hiệu, còn bán sỉ, bằng không thì lợi nhuận cũng không được 100 vạn, bằng không thì cũng sẽ không vào tù nhiều lần như vậy."Việc kiểm tra ở thủ đô còn gắt gao nữa không?" Hoa Chiêu hỏi.Diệp Danh ngẫm lại mười mấy bao tải hạt hướng dương kia của cô, kỳ thật số lượng không lớn: "Em nếu chỉ làm nhỏ, mỗi ngày bán một ít, vấn đề cũng không lớn."Anh nói một cách thận trọng rằng môi trường ở thủ đô thực sự tương đối thoải mái hơn, bởi vì đất nước cho phép nông dân bán các sản phẩm nông nghiệp và phụ phẩm dư thừa của họ, nhưng ở một số nơi họ sợ gây ra rắc rối nên đã áp đặt, và không được phép bán bất cứ thứ gì.Hạt hướng dương này của Hoa Chiêu đều là nhà mình trồng đấy, có nhiều người chứng nhận như vậy, chính là bị tra được cũng không sợ.Hơn nữa, còn có nhà bọn họ đây này.Hơn nữa, hắn hiện tại đang ở Bộ Kinh tế phát triển, cũng hiểu được ý tứ của phía trên, cho nên cũng không sợ hãi."Muốn làm thì làm." Diệp Danh nói ra: "Có vấn đề thì tới tìm anh, anh lại cùng mấy người ở nhà ga và rạp chiếu phim chào hỏi." Như vậy liền không sơ hở tý nào rồi.Anh không quen ai trong ga xe lửa hay rạp chiếu phim, nhưng anh phải bạn bè khẳng định có quen biết."Dạ!" Hoa Chiêu cao hứng mà đáp ứng.Hai người nói chuyện với nhau, tất cả mọi người đều nghe thấy, Miêu Lan Chi có chút nhíu mày: "Trời lạnh như vậy, con tháng lại lớn như vậy rồi, cũng đừng giằng co, cũng không phải thiếu một ít tiền kia.""Con không đi, mẹ của con đi." Hoa Chiêu nói ra."À?" Làm Trương Quế Lan ngẩn cả người. Bà vừa rồi cũng không đồng ý cho Hoa Chiêu đi ra ngoài bán hạt hướng dương, nhưng là đảo mắt liền biến thành bà đi, bà có chút sửng sốt.Nền kinh tế tư nhân ở Đông Bắc quá khắt khe, bà nghĩ đến điều đó liền sợ hãi. Bà không sợ ra ngoài bán đồ, cũng không phải là chưa từng bán đồ, sợ Hứa Chiêu cùng nhà họ Diệp mất mặt."Trước tiên đi nhìn thị trường đã. Nếu được thì mẹ đi, không được thì không ai đi. Chúng ta tự mình ăn hạt hướng dương này." Hoa Chiêu nói."Mẹ cũng có thể giúp con tìm phương pháp, trực tiếp đưa đến đơn vị của mẹ thì tốt rồi, cam đoan với con sẽ được giá hơn đi ra ngoài bán, không phải rất tốt sao?" Miêu Lan Chi nói ra.Hoa Chiêu…Cái chủ ý này đương nhiên là rất tốt đấy, một chuyến qua tay liền có lợi nhuận, làm gì cần vất vất vả vả làm việc hơn mấy tháng mới kiếm được chừng đó tiền?Nhưng là những hạt hướng dương này là cho mẹ cô đi luyện lá gan đấy, không phải dùng để kiếm tiền."Trước hết cứ để cho mẹ con chính mình bán thử xem sao, cũng cho bà ấy tìm một ít chuyện làm, bán không được khẳng định sẽ tìm mẹ." Hoa Chiêu cười nói.Miêu Lan Chi há hốc mồm, kỳ thật bọn họ có thể nhờ bà an bài một phần công tác đấy."Mẹ, mẹ cứ nghe Hoa Chiêu a, không được lại nói sau." Diệp Danh nói ra.Anh cảm thấy rằng bán hạt dưa, hoặc bán những thứ nhỏ nhặt khác, cũng không hẳn không phải là một điều tốt."Được được được, con cái đều lớn hết rồi, đều không nghe lời mẹ, các ngươi cứ định đoạt." Miêu Lan Chi giả vờ giận nói.Hoa Chiêu lập tức bắt đầu dỗ người, lấy ra một bộ quần áo làm cho đưa nhỏ, hỏi bà làm như vậy được không.Miêu Lan Chi hai mắt sáng ngời: "Như vậy mặc vào vừa thuận tiện lại thoải mái, so với nút thắt còn tốt hơn nhiều, con làm thế nào mà nghĩ ra vậy? Thật thông minh!"Bà bây giờ nhìn Hoa Chiêu, cơ hồ càng ngày càng thuận mắt rồi.Bà cũng không rảnh nói chuyện hạt hướng dương nữa, dù sao cũng không cần con dâu bà mang theo cháu trai đi ra ngoài bán, bà thông gia muốn đi, lại để cho bà ấy đi thôi ~Diệp Danh cùng Diệp Thư liếc nhau, cho tới bây giờ cũng chưa từng phát hiện, mẹ lại dễ dỗ dành như vậy. Bọn họ truớc kia chọc mẹ mất hứng, sau đó dỗ vài ngày cũng không được, hiện tại, đảo mắt thì tốt rồi.Cả hai cùng cười.Khi bữa ăn sắp bắt đầu, Diệp Phương đến.Bà hôm nay cũng nhận được lời mời, chỉ có điều bận quá, hiện tại mới tới được.Sau khi vào nhà biểu cảm của bà có chút kích động, cũng không có thừa nước đục thả câu, trực tiếp từ trong túi lấy ra một xấp giấy xét nghiệm đưa cho Hoa Chiêu: " Kết quả kiểm tra của ông nội cháu, bọn hắn nói, ông ấy căn bản không có bệnh!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận