Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 250 - Rốt Cuộc Đã Xảy Ra Chuyện Gì?



Chương 250 - Rốt Cuộc Đã Xảy Ra Chuyện Gì?



Chương 250: Rốt Cuộc Đã Xảy Ra Chuyện Gì?Mọi người xếp thành hàng dài xuống núi, có ít người không có kịp phản ứng, kịp phản ứng lại quá xa, ngăn không được, chỉ có thể nhìn lo lắng suông.Hoa Sơn điên cái gì?Hoa Chiêu kịp phản ứng, cô từ phía sau Hoa Cường bước ra ngoài hai bước, cầm thanh gỗ trong tay quất về phía Hoa Sơn.Những người đi vào núi sẽ tìm một cây gậy để giúp họ đi lại, và đánh cho rắn chạy.Khí lực của cô lại lớn, khúc gậy lớn như cánh tay trẻ em vung mạnh qua, mang theo tiếng gió, đánh ở trên cánh tay Hoa Sơn, làm ông ta đau đến choáng váng, ngã về một bên.Nhị Ngưu Tam Ngưu tới đỡ ông ta lên.Vợ Đại Ngưu từ phía sau nhảy lên, thẳng đến trước mặt Hoa Chiêu: "Phải tiểu tiện nhân này hại chồng tao? Lão nương xé chết mày!"Đại Ngưu là đi làm cái gì cả nhà bọn hắn trong lòng đều biết rõ, hiện tại hai người kia đều tốt đấy, bị thương lại chính là Hoa Đại Ngưu, đây không phải là bọn hắn làm hại thì là ai làm hại? Là cây đại thụ làm hại? Phi!Hoa Chiêu cũng không khách khí, lại đánh một gậy.Lúc này không có người đỡ bà ta, nên ngã mạnh vào trong bụi cỏ, cỏ dại cào một đường máu trên mặt bà ta.Những người khác cũng kịp phản ứng, vây quanh Hoa Cường cùng Hoa Chiêu. Hai người hiền lành tốt bụng như vậy người, sao có thể lại để cho một nhà Hoa Sơn khi dễ rồi hả?"Hoa Đại Ngưu là bị cây lớn đè lên, liên quan gì đến bác Hoa Cường?”Hoa Sơn không tin: "Coi như là bị cây đè, cái cây kia cũng là do Hoa Cường đẩy đấy!"Cũng không phải mùa chặt, hôm nay lại không có gió lớn, cây lớn như vậy làm sao ngã được? Nhất định là Hoa Cường dùng kế!Mọi người nhìn Hoa Sơn như một bệnh nhân tâm thần, bất quá cũng hiểu cho ông ta, ông ta đây là vì chuyện của con trai mình nên sắp điên rồi."Cái cây kia vẫn đang ở bên trong, ông theo chúng ta đi qua nhìn dấu vết một chút sẽ biết." Triệu Lương Tài nói ra: "Hiện tại, vẫn nên đem con của ông khiêng xuống núi tìm người khám xem, bằng không thì có thể sẽ không xong rồi."Hoa Sơn sững sờ, Đại Ngưu không chết?Hoa Đại Ngưu đã uống vài ngụm nước liền hôn mê, vẻ mặt trắng bệch, giống như đã chết vậy."Ông mà chậm trễ nữa lập tức khó mà nói rồi." Triệu Lương Tài nói.Người Hoa gia lúc này mới kịp phản ứng, nhanh chân mở ra một con đường.Đến dưới núi, cũng không cần đi tìm thầy lang, bệnh này hắn khẳng định xem không được, Triệu Lương Tài trực tiếp khiên lên xe ngựa trong đội, đem người kéo đến bệnh viện trên trấn.Thị trấn dù lớn nhỏ đến đâu, chỉ cần là thị trấn thì nhất định phải có bệnh viện.Nhưng đừng mong đợi quá nhiều về điều kiện chữa bệnh.Bác sĩ nhìn thấy, không hai lời liền phất tay: "Không được, không được, nhanh đến bệnh viện trên huyện.”Xe ngựa lại đến thẳng bệnh viện trên huyện.Sau khi giằng co 3 tiếng đồng hồ, tới được đến bệnh viện huyện. Bác sĩ cũng không muốn nhận người này, bọn họ không chắc cứu được, cũng không muốn bệnh nhân chậm trễ. Nhưng nhìn tình trạng bệnh nhân như vậy, không kịp lên bệnh viện tuyến trên nữa.Vậy thì mặc cho số phận đi.Bác sĩ đem người đẩy vào phòng giải phẫu.Bác sĩ mổ chính chưa tiến vào, ngồi đối diện gia đình nói ra: "Cái chân này chỉ có thể cắt, đây là cách duy nhất có thể bảo vệ tính mạng."Vợ Đại Ngưu ngã khuỵ trên mặt đất, cắt chân rồi, cái người này chẳng phải phế đi sao? Mỗi ngày chỉ ăn rồi uống, lại không thể kiếm tiền, còn không bằng chết nữa nha.Hoa Sơn nhưng lại một lòng cứu con trai, chân không có thì không có, có vợ có con, luôn luôn có người hầu hạ hắn.“Đi thanh toán hóa đơn.” Bác sĩ nói rồi bước vào phòng mổ.Một nhà Hoa Sơn ở bên ngoài hai mặt nhìn nhau, bọn hắn đều không mang tiền đi. Vốn đều đang làm việc, ai lại mang tiền? Trên tiền cũng không có ghi tên, rơi trên mặt đất để cho người khác nhặt đi làm sao bây giờ?Hoa Sơn nhìn về phía Triệu Lương Tài cùng theo đến.Triệu Lương Tài xem thường người một nhà Hoa Sơn, đều lúc này rồi còn nghĩ đến tính toán."Đừng nhìn tôi, là thu hoạch mùa thu. Đoàn đội không có tiền, cũng không có tiền cho ông mượn." Triệu Lương Tài nói.Sau vụ thu hoạch mùa thu, đội sản xuất sẽ để lại một số tiền bán ngũ cốc cho mục đích công cộng. Mua giống mua thuốc bảo vệ thực vật, mua chăn nuôi, mua cái này mua cái kia, cho các thành viên mượn để sử dụng trong trường hợp khẩn cấp.Nhưng lại sắp đến lúc thu hoạch mùa thu, tiền năm trước tính toán tiêu xài hết rồi nên chỉ đợi mấy ngày nữa bán thóc rồi dành dụm.Cho dù có, ông cũng không nhất định sẽ cho mượn. Nói Hoa Sơn gia một phân tiền đều không có ông không tin, cấp cho bọn hắn mượn, bọn hắn khẳng định không trả.Trong tay Hoa Sơn xác thực không có tiền, thật sự đều bị Hoa Diệp mang đi. Nhưng những người khác của Hoa gia có tiền. Ai mà không có lòng riêng?Hai đứa con trai đã ở riêng đấy, trộm lên núi đào chút gì đó bán đi, ông ta mở một con mắt nhắm một con mắt cũng bỏ qua.Mấy đứa con trai không ở riêng cũng như thế."Các ngươi đều về nhà lấy tiền đi!" Hoa Sơn nói với mấy con trai."Ai! Vậy con đi!" Hoa Tam Ngưu thiếu tâm nhãn là người thứ nhất hưởng ứng.Hoa Nhị Ngưu cùng Hoa Chân Ngưu cũng gật đầu. Tất cả mọi người đều là anh em ruột, gặp loại chuyện này, sẽ không bỏ qua. Nhà bọn hắn vẫn luôn đoàn kết.Lão năm Hoa Thái Ngưu lại không ở đây.Công việc của anh ta ở cung tiêu xã trên thị trấn cũng không phải giả dối, Hoa Sơn thực sự tìm cho hắn một vị trí, không có xe đạp của Hoa Chiêu, hắn cũng đi rồi, hôm nay là ngày làm việc, không có ở nhà.Hoa Sơn lại đột nhiên thay đổi, nói với lão Tứ Hoa Chân Ngưu: "Ngươi trở về tìm Hoa Cường, chúng ta hiện tại không có, cháu trai lớn của hắn vẫn chờ cứu mạng, cầu hắn mượn chút tiền cứu mạng!"Hoa Chân Ngưu con ngươi đảo một vòng liền đồng ý: "Dạ!"Triệu Lương Tài rất chướng mắt hành động này, nhưng cái mang của Hoa Đại Ngưu vẫn treo đó, không muốn theo chân bọn họ ở đây chậm trễ thời gian giảng đạo lý, kéo Hoa Chân Ngưu đi trở về.Hoa Chân Ngưu nhìn thấy Hoa Cường, thái độ phi thường thành khẩn hèn mọn, nhưng há mồm liền muốn 500 đồng tiền.Triệu Lương Tài lập tức nổi giận rồi: "Bác sĩ không phải nói 200 là đủ rồi sao?"Cắt cụt chi không phải là một ca phẫu thuật phức tạp và không tốn nhiều chi phí. Bác sĩ nói, có thể 200 tệ cũng không cần dùng đến, và lúc đầu cũng không có người ở đó, nên ước tính 20 tệ là đủ.Hoa Chân Ngưu liếc Triệu Lương Tài một cái.Triệu Lương Tài tuy là tiểu đội trưởng, nhưng từ tầm mười năm trước, hắn cho tới bây giờ cũng không dám quản việc đâu đâu!Triệu Lương Tài nếu có thể quản, cũng không có Hoa Sơn xưng Bá Vương rồi.Bị Hoa Chân Ngưu âm tàn trừng mắt, Triệu Lương Tài kỳ thật cũng rất buồn bực, cái dũng khí này của ông là ở đâu ra…Nhưng lời đã nói ra rồi, ông cũng không muốn thu hồi.Hoa Cường nhưng lại không muốn lấy tiền. Thằng nhóc kia muốn giết ông đấy, lúc trước ông không có bổ sung thêm cho một tảng đá là nhân từ rồi, hiện tại còn dùng tiền cứu hắn?Hoa Chiêu nhưng lại không chút do dự vào nhà cầm ra 250 đồng tiền.Cô rất thích con số này, cùng một nhà Hoa Sơn rất xứng."Cứu người quan trọng hơn." Hoa Chiêu nói ra.Triệu Lương Tài nhìn Hoa Chiêu, thật là một cô gái tốt ah.Hoa Chân Ngưu cũng nhìn thoáng qua Hoa Chiêu, nhỏ giọng nói cám ơn.Hai người lại giằng co mấy giờ, đi vào trong huyện, chờ bọn hắn đến nơi, cũng là nửa đêm rồi.Hoa Đại Ngưu cũng đi ra.Sức sống của hắn rất ngoan cường, sau ca mổ các dấu hiệu sinh tồn rất ổn định, các bác sĩ đều thở phào cho rằng đó là một kỳ tích.Hắn đã bị thương rất nặng, mất rất nhiều máu, chậm trễ nhiều giờ mà người vẫn không sao.Nhưng chỉ có hắn cảm thấy loại thương tích này là "không sao."Vợ Đại Ngưu hai mắt đều khóc đến sưng lên.Ngày hôm sau, Hoa Đại Ngưu tỉnh, thấy hai chân trống rỗng, người cùng choáng váng, nhìn trần nhà không nói lời nào.Hoa Sơn lại không cho hắn thời gian để ngẩn người, hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận