Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 917 - Anh Có.



Chương 917 - Anh Có.



Chương 917: Anh Có.Bất quá cảnh sát cũng không tìm được người.Chuyện phát sinh ngày đó, Diệp gia đã đem nội bộ hai người khống chế lại rồi.Việc kiểm soát nội bộ này được giao cho bộ phận đặc biệt xử lý, xử lý như thế nào, kết quả xử lý sẽ không được công bố rộng rãi.Cho nên người ngoài không biết.Nhưng hiện tại bắt đầu náo loạn, rất nhiều cảnh sát điều tra đang ráo riết xử lý vụ án, chuyện không thể giấu được.Trong hội lập tức xôn xao.Diệp gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện.Hơn nữa nhìn bộ dạng, là chuyện ván đã đóng thuyền, không thể xoay người.Lại là chuyện ám muội như vậy."Là ai?" Hoa Chiêu hỏi Diệp Danh."Khó mà nói." Diệp Danh tựa ở trên ghế sô pha, mệt mỏi xoa mi tâm: "Diệp Hưng cũng không biết cái gì, chỉ cung cấp được chút manh mối, mấy ngày này còn chưa tra ra cái gì."Căn bản không truy vết được tung tích của đám thuốc lá kia, còn có người mua thuốc.Bất quá đây càng chứng minh đó là một cái bẫy, đối phương không tham tiền tài, ý đồ của bọn hắn chính là hại người Diệp gia."Việc này chúng ta cũng không dễ nhúng tay rồi, phải giao cho bên trên xử lý a." Diệp Danh nói ra.Can thiệp một lần nữa sẽ giống như bọn họ lấy chuyện này cố ý hãm hại ai đó vậy."Vậy. . . Diệp Đan cùng Diệp Hưng, không biết. . ." Rơi đầu không a?Hoa Chiêu cẩn thận từng li từng tí mà hỏi thăm.Cô cùng hai người kia có mâu thuẫn, nhiều lắm thì nhìn nhau không vừa mắt, cô còn không đến mức muốn bọn hắn chết."Không biết." Diệp Danh nói ra: "Đem số tài sản mất đi đền bù đủ là được."Chưa kể luật pháp bây giờ chưa hoàn thiện, chỉ nói vài thập niên về sau, có người tham ô công khoản (*tiền của công), chỉ cần đem lỗ thủng bổ sung, cơ bản sẽ không có người truy cứu, mặc dù truy cứu, mức hình phạt cũng nhẹ.Diệp gia xuất ra mặt mũi, đem hành vi trộm cắp tài sản nhà nước đổi thành tham ô công quỹ, giảm nhẹ mức xử phạt cũng được.Cho dù Diệp gia không lấy mặt mũi đi thay người, chỉ cần đem lỗ thủng lấp lại, hai người cũng sẽ không phải ăn củ lạc.Mục đích của đối phương khả năng cũng không phải muốn mạng của hai người đó, bọn hắn muốn chính là thanh danh của Diệp gia.So với thanh danh của Diệp gia, hai đứa con không nên thân của Diệp gia căn bản không đáng tiền."Bọn hắn tổng cộng đã bán đi bao nhiêu thuốc lá? Giá trị bao nhiêu?" Hoa Chiêu hỏi.Diệp Danh nhìn cô một cái, lạnh giọng nói: "480 vạn."Hoa Chiêu hít vào một hơi, cũng cảm thấy lạnh lẽo."Một nhà chú hai khẳng định không có nhiều tiền như vậy, cho nên tiền này, em ra?"Chuyện này không phải gài bẫy Diệp Đan cùng Diệp Hưng, đây là bẫy cô ah!Diệp gia chỉ có cô có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy!"Không cần." Diệp Danh nói ra: "Tiền này anh ra.""Ồ?" Hoa Chiêu tò mò nhìn anh, trực tiếp hỏi: "Anh cả, anh có nhiều tiền như vậy sao?"Diệp Danh đột nhiên nhướn mày, nhìn cô cười nói: "Xem nhẹ anh đúng không? Nhiều năm như vậy anh cũng không nhàn rỗi. Nhiều thì không có, mấy trăm vạn vẫn có thể đấy."Hoa Chiêu lòng hiếu kỳ của cô lại bành trướng: "Làm gì mà kiếm được tiền?"Diệp Danh vừa muốn nói chuyện, cửa lớn lại bị gõ vang.Hoa Chiêu cùng Diệp Danh đồng thời nhíu mày, cũng đã chuyển đến Bắc Hải rồi, còn ai có thể đi vào gõ cửa?"Hoa Chiêu, Hoa Chiêu! Cô mau cứu Diệp Hưng a!"Khâu Mai ở ngoài cửa khóc hô.Trong ngực cô ta ôm Gia Khánh.Đứa trẻ được ôm lấy, giống như sinh bệnh nặng hôn mê không dậy nổi, thực tế là bị cô ta đè xuống.Bọn họ chính là dùng cái tư thế này lừa bảo vệ mà vào.Bọn họ muốn tìm Hoa Chiêu cứu mạng, không thể chậm trễ!"Hoa Chiêu, cô mau cứu Diệp Hưng!" Chu Lệ Hoa cũng hô.Hoa Chiêu ngồi trên ghế thở dài không muốn đứng dậy.Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.Diệp Danh đứng lên."Không cần, cứ để bọn họ gõ một lát." Hoa Chiêu nói ra.Diệp Danh cho rằng cô muốn kéo dài thời gian, vì vậy lại ngồi xuống.Thực tế cũng không phải, Hoa Chiêu chỉ muốn nhìn một chút có hàng xóm đi ra xem náo nhiệt hay không. . . .Ý định ban đầu của cô khi chuyển đến đây thực ra là để tránh những người hàng xóm xung quanh.Tiếng người rất đáng sợ đúng không?Đợi năm phút đồng hồ, đợi đến lúc tay Khâu Mai cùng Chu Lệ Hoa đều sưng lên, xung quanh cũng không có một người hàng xóm nào đi ra, lối đi trước cửa vắng lặng.Hoa Chiêu liền hài lòng.Chỉ cần không có người đến xem náo nhiệt, trước cửa nhà náo nhiệt một chút cô cũng không sợ đấy, dù sao ở nhà cũng nhàm chán!Hoa Chiêu dùng bộ đàm liên hệ với bảo vệ ở cửa ra vào và yêu cầu họ cho người vào.Khâu Mai nhìn thấy Hoa Chiêu, ôm đứa nhỏ liền quỳ xuống."Hoa Chiêu, cầu xin cô hãy cứu Diệp Hưng! Đại ân đại đức của cô tôi sẽ nhớ cả đời! Gia Khánh, nhanh dập đầu cho mợ hai! Cầu xin mợ ấy cứu ba của con! Bằng không thì con sẽ không có cha nữa ah!"Gia Khánh ngay từ đầu căn bản không biết chuyện gì, hiện tại nghe nói như vậy, lập tức "Oa" một tiếng khóc lên, trực tiếp khóc hô: "Mợ hai cứu cha cháu! Cháu không muốn không có ba ba!"Tiếng khóc của trẻ con làm cho mọi người không chịu được nhất.Nhìn đứa nhỏ khóc thật đáng thương.Nhưng cha của đứa bé đáng thương cũng thực đáng hận."Việc này nhà nước làm chủ, tôi không cứu được hắn." Hoa Chiêu nói ra."Cô cứu được! Chỉ cần cô cho hắn vay tiền, giúp hắn bù vào lỗ thủng. . ." Khâu Mai nói ra.Phạm vào chuyện gì Khâu Mai đã biết, giải quyết như thế nào, hậu quả nhẹ nhất cô ta đương nhiên cũng biết."Tôi không bù." Hoa Chiêu nói ra.Diệp Danh đã nói anh ấy ra, cô liền mặc kệ."Thím cầu xin cháu. . ." Chu Lệ Hoa cũng ở một bên mở miệng, mặc dù bà ta không quỳ xuống, nhưng vẻ mặt khẩn cầu.Những chuyện Diệp Hưng làm trước kia xác thực đã làm bà ta rất thương tâm, nhưng rốt cuộc cũng là con trai bà ta, gặp cảnh lao ngục, lòng bà ta nóng như lửa đốt.Hoa Chiêu không lên tiếng.Quan hệ của cô cùng Chu Lệ Hoa rất tốt sao? Đương nhiên không có.Cho nên hiện tại đến chuyện Diệp Danh định xuất tiền cũng không có ý định nói cho bà ta biết.Diệp Danh cũng không lên tiếng."Tôi van cầu cô, tôi đem rượu thuốc trả lại cho cô! Về sau tôi sẽ không bao giờ ... đối đầu với cô nữa!" Khâu Mai đột nhiên lấy ra một cái bình nhỏ từ trong túi nói.Hoa Chiêu nhìn cái chai trong tay cô ta cười nói: "Cô có ý tứ gì? Muốn dùng đồ của tôi đổi lấy tiền của tôi? Đổi bao nhiêu?"Khâu Mai có biết Diệp Hưng hiện tại cần bao nhiêu tiền hay không?"Hơn 4,400 vạn." Khâu Mai xấu hổ nói."Rượu thuốc của tôi rất đáng giá ah!" Hoa Chiêu cười nói.Cô nhấn mạnh vào câu "Của ta".Cầm đồ của cô đổi 500 vạn, suy nghĩ của Khâu Mai thật sự rất "Lớn mật"."Hơn nữa tôi khuyên cô nhìn lại một chút, thứ trong tay cô đang cầm là thứ gì." Hoa Chiêu nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận