Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1325 - Cuối Cùng Cô Ấy Cũng Có Thể Sống Như Một Con Người.



Chương 1325 - Cuối Cùng Cô Ấy Cũng Có Thể Sống Như Một Con Người.



Chương 1325: Cuối Cùng Cô Ấy Cũng Có Thể Sống Như Một Con Người.Cuối cùng Hoa Chiêu bắt hai người đến đồn cảnh sát.Theo lý mà nói thì đồn cảnh sát sẽ không quản việc này.....…Không nói tới Phương Hải Tinh không bị đối phương kéo đi, cho dù có bị kéo đi, việc này cũng không có ai quan tâm.Nhưng Hoa Chiêu mượn điện thoại của bọn họ gọi cho Diệp Danh ở thủ đô xa xôi.Cô biết một người bạn học cũ của Diệp Danh có chút tiếng nói ở địa phương này, có thể nói chuyện được, quản được mọi chuyện.Cho nên cô mới dám đem người đưa đến nơi này.Bằng không cũng chỉ làm chuyện tốn công vô ích, người ta một câu mặc kệ, cô có thể bị vả mặt.Diệp Danh hỏi qua Hoa Chiêu, biết cô và Hoa Cường đều không chịu thiệt, nói một câu giao cho hắn rồi cúp điện thoại.Một lát sau, đồn công an liền giữ lại người, nói rằng bọn họ sẽ bị xử lý theo luật pháp.Trương Thúy Hoa và Trương chốc đầu lập tức kêu như lợn bị chọc tiết.Loại chuyện này sao lại có người quản chứ?Phương Hải Tinh sợ hãi, cô ấy cũng cho rằng sẽ không ai quản, hoặc là phê bình giáo dục vài câu liền xong việc.Cô ấy run miệng hỏi: “Bọn họ sẽ bị phán quyết như thế nào vậy? Sẽ không bị bắn chết đúng không? Người kia là chị dâu của tôi, chị ta không thể bởi vì chuyện này mà bị bắn chết, bằng không anh trai và cháu trai của tôi phải làm sao bây giờ? Tôi cũng sẽ không còn người thân nữa....”Nói xong cô ấy quỳ xuống cầu xin lòng thương xót của Hoa Chiêu.Chuyện của mình căn bản cũng không quan trọng, nếu chị dâu của cô ấy bị bắn chết, thì cô ấy thà tình nguyện đi theo Trương chốc đầu.....Một người phụ nữ ngốc nghếch, chất phát lại lương thiện.“Không có việc gì, đừng sợ.” Hoa Chiêu nói: “Nhiều lắm là lao động giáo dục mấy tháng.”Mua bán hôn nhân bất thành.... Vào thời điểm này thật sự không phải là tội gì lớn, dù sao cũng là bất thành!Theo lý cũng chỉ bị phê bình giáo dục.Hoa Chiêu tìm người nói mới có thể nói lên là xử lý theo luật pháp điển hình, để cho bọn họ lao động trong hai ba tháng.“Thật sao?” Phương Hải Tinh không chắc chắn hỏi.“Thật sự, không lừa gạt dì, cũng không phải chuyện lớn gì.” Hoa Chiêu nói.Phương Hải Tinh rất đơn thuần, lập tức tin tưởng.Cô ấy đứng dậy, có chút ngượng ngùng mà nhìn Hoa Chiêu.Nếu chỉ là lao động hai tháng, vậy không cần cầu xin nữa.Những người phụ nữ sống ở biển như bọn họ không sợ làm việc.Thiếu chút nữa cô ấy bị chị dâu hại chết.....Hoa Chiêu lại thích Phương Hải Tinh thêm một chút, không phải quá thiện lương, không lấy ơn báo oán, cô thích.Cuối cùng mọi người lên xe, ô tô xóc nảy mấy giờ liền, đã đến Bằng Thành.Nhưng trước khi vào thành phố, Hoa Chiêu đã đi qua lối đi đặc biệt, đưa Phương Hải Tinh đi vào thành làm giấy tờ.Hiện tại xung quanh Bằng Thành đều bao quanh bởi tường cao, dây thép gai ngăn cản.Nơi này là đặc khu, không phải ai cũng có thể tới.Muốn đến phải làm giấy thông hành, theo lý rất phiền toái.Nhưng Diệp Thâm ở cấp bậc này, vẫn có thể sử dụng một chút đặc quyền.Đi vào Bằng Thành, Phương Hải Tinh giống như một người ngoài hành tinh, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc đầy cảm thán.Đó là cái gì vậy? Đó có phải là nhà lầu không? Sao lại có thể cao như vậy, đẹp như vậy?Từ nhỏ cô ấy đã sống ở cái làng chài nhỏ kia, trước đó gả chồng, ở làng chài nhỏ bên cạnh sinh sống một năm, sau đó lại trở về làng chài nhỏ nhà mẹ đẻ.Cả đời cũng chỉ đi qua thị trấn.Nhà lầu ở thị trấn tối đa cũng chỉ có 3 tầng.Bằng Thành này làm cho cô ấy sợ ngây người.Cùng Hoa Chiêu trở về nhà, Phương Hải Tinh nhìn trái nhìn phải.“Trở về rồi.” Trương Quế Lan thấy bọn họ trở về vội vàng đi đến chào đón.“Cha đã ăn gì chưa? Muốn ăn gì con sẽ làm cái đó.” Trương Quế Lan hỏi Hoa Cường.Hoa Cường không khách khí nói: “Cho ta một bát mì trong, thêm một chút canh, cho thêm một chút rau mùi.”“Được rồi.” Trương Quế Lan lập tức đi vào phòng bếp.Phương Hải Tinh xoa xoa tay, muốn đi theo hỗ trợ nhưng lại không dám.Hoa Chiêu dẫn cô ấy vào bếp.“Mẹ, con tìm cho mẹ một người đầu bếp, đây là Phương Hải Tinh, gọi là dì Phương, cô ấy làm món mì hải sản là tuyệt nhất, mẹ có thể thêm món ăn này vào cửa tiệm của mình.” Hoa Chiêu nói.“Thật sao?” Trương Quế Lan vừa khinh ngạc vừa vui mừng mà nhìn Phương Hải Tinh.“Hơn nữa mấy món ăn bên bờ biển cô ấy đều biết, đặc biệt là các món ướp muối, chọn hải sản, cô ấy cũng rất am hiểu, mẹ cũng không cần phải lo lắng phạm phải sai lầm nữa.” Hoa Chiêu cười nói: “Con nhặt được bảo vật cho mẹ đó!”Các món ăn mà Trương Quế Lan biết làm đều là món ăn của phương Bắc, người ở phương Nam ăn không quen.Cho nên bà đã thuê mấy đầu bếp, tất cả các món ăn hiện tại mà bà nấu đều là học được.Nhưng có lẽ trời sinh không hợp khẩu vị tươi mát của người phương Nam, người ta nói đồ ăn ngon, nhưng bà ăn thế nào cũng không quen.Mà bà cảm thấy ăn ngon, người khác lại ăn không quen.Còn có một điểm khó chính là việc mua hải sản, tất cả đều dựa vào đầu bếp thuê được, bà không biết chọn lựa, bà chỉ mới học cách lựa chọn hải sản.“Hoan nghênh hoan nghênh!” Trương Quế Lan lập tức ôm đối phương vô cùng nhiệt tình, chẳng trách con gái bà lại mang một người xa lạ về nhà.Phương Hải Tinh nhìn bà ấy, cười thẹn thùng, lại không biết làm thế nào để nói chuyện với Trương Quế Lan.Cả đời này cô ấy chưa từng thấy qua loại trận chiến này.Hoa Chiêu giải vây cho cô ấy: “Con đi sắp xếp chỗ ở cho dì Phương, dì Phương, ông nội của tôi rất thích ăn mì có nước lèo trong, tôi lại thích mì hải sản của dì, dì nấu một nồi đi, cả nhà cùng nhau ăn.”Hoa Chiêu nhìn mấy người trong phòng bếp hỏi: “Mọi người có đầy đủ nguyên liệu không?”Bọn họ đang chuẩn bị mở quán ở chợ đêm.Lập tức có người nói: “Đều có đều có.”Tinh hoa của mì hải sản chính là hải sản tươi sống hàng ngày, quầy của bọn họ cũng không thiếu hải sản.Sau khi có chuyện để làm, Phương Hải Tinh bình tĩnh lại, lập tức nghiêm túc nhập tâm vào công việc.Từ nay về sau đây chính là nền tảng để cô ấy an cư lạc nghiệp, nhất định phải làm thật tốt, không thể phụ lòng Hoa Chiêu đã cho cô ấy cơ hội!Hơn nữa trước đây chính cô ấy cũng không phát hiện, có thể làm mì hải sản lại là một lợi thế.Hoa Chiêu đi đến chỗ ở của nhân viên ở phía sau, suy nghĩ một chút rồi chọn một phòng đơn cho Phương Hải Tinh.Kinh nghiệm của cô ấy không thích hợp để sống cùng mấy cô gái nhỏ, lỡ như cô gái kia bài xích cô ấy, cuộc sống của cô ấy về sau sẽ không dễ chịu lắm.Nhân tiện, cô vào nhà kho tìm 3 bộ quần áo nhân viên để trên giường cho cô ấy.Nhà hàng của bọn họ có đồng phục nhân viên, trong phòng bếp có ít người, chỉ có ba bộ đồng phục.Hơn nữa cái này đều miễn phí, không thu tiền!Chờ cô hoàn thành công việc quay trở lại, món mì hải sản của Phương Hải Tinh cũng đã hoàn thành, tức khắc được mọi người khen ngợi.Điều này rất hiếm thấy.Bởi vì hiện tại tất cả những người ăn mì của cô ấy đều là vệ sĩ do Hoa Chiêu dẫn tới, hơn nữa còn có Lưu Nguyệt Quế và Cát Hồng Miên.Bọn họ đều là người phương Bắc, đã quen với khẩu vị phương Bắc.Đồ ăn của phương Nam thật sự bọn họ ăn không quen.Nhưng Phương Hải Tinh làm món mì hải sản, chỉ một chữ “Tươi”.Một món ăn ngon chân chính sẽ không phân biệt Nam Bắc, mọi người đều thích.Hôm nay Hoa Cường không ăn bởi vì gần đây ông ăn hơi nhiều, hơn nữa ông cũng cảm thấy ngượng ngùng khi Phương Hải Tinh mới vừa vào cửa đã sai đi làm việc, cũng không phải là người hầu.“Đây là lần đầu tiên tôi biết món mì hải sản lại ăn ngon như vậy, cô cũng thật lợi hại!” Trương Quế Lan khen ngợi nói.Phương Hải Tinh thẹn thùng mà cười cười, đột nhiên trong lòng tràn đầy niềm tin vào cuộc sống sau này.Chờ Hoa Chiêu đưa cô ấy đến chỗ ở, cho cô ấy nhìn qua hoàn cảnh sinh hoạt, nói cho cô ấy về sau tiền lương là 100 đồng một tháng.Đôi mắt Phương Hải Tinh đột nhiên đỏ hoe, cô ấy cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể sống, sống tốt mà không phải ăn nhờ ở đậu, kéo dài hơi tàn mà tồn tại.“Cảm ơn cô.” Cô ấy nức nở nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận