Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 481 - Pha Nước.



Chương 481 - Pha Nước.



Chương 481: Pha Nước."Nhìn thấy." Hoa Chiêu hào phóng thừa nhận: "Người nào là chị họ của mẹ bà vậy? Tôi thấy mặt trên có 3 người."Tề Thư Lan cũng đã thấy tấm hình kia, bà ta cũng biết những người trên đó: "Bên cạnh là dì cả của tôi, người chính giữa là bạn tốt của dì ấy, cái trâm cài ngực kia chính là bà ấy đưa cho dì cả đấy, sau đó dì cả lại đưa cho mẹ tôi."Bà ta không biết là việc này có cái gì không thể nói, hơn nữa bà ta phải thỉnh thoảng nhắc tới cái trâm cài kia, để cho Hoa Chiêu nhớ rõ bà ta thì tốt hơn."Như vậy ah, người phụ nữ kia tên gì? Lớn lên thật xinh đẹp, còn có cái trâm cài ngực xinh đẹp như vậy, đại tộc lớn a?" Hoa Chiêu hiếu kỳ nói.Cô hiếu kỳ cũng rất bình thường, người phụ nữ xinh đẹp như vậy cùng cai trâm cài ngực kia xác thực hiếm thấy."Mẹ tôi ngược lại chưa từng đề cập qua bà ấy tên gì, chỉ là có một lần ngẫu nhiên nói đến, hình như là họ Diêu." Tề Thư Lan nói ra: "Trong nhà đã từng là một nhà tư bản lớn, ở quê nửa cái thành phố là của nhà bà ấy đấy, nhưng thời điểm chiến loạn gia đình bị suy tàn, người trong nhà kẻ thì chết, người thì trốn, không biết đẫ đi nơi nào."Bà ta nghĩ nghĩ, đột nhiên tới gần Hoa Chiêu nhỏ giọng nói: "Bất quá nghe nói chủ nhà bỏ chạy ra nước ngoài."Ngoại giao là vấn đề từ trước đến nay đều rất mẫn cảm, đơn giản không thể nói lung tung. Nếu lại để cho người ngoài biết được nhà bọn hắn có ảnh chụp người nước ngoài, bọn hắn cũng có tội.Chỉ có điều một năm này, chính sách rõ ràng đã nới rộng rồi.Tề Thư Lan nói với vô những điều này, giống như động vật lộ ra cái bụng (điểm yếu), để nịnh nọt đây này.Họ Diêu ah, tên Hạ Thục Trân mà ông nội biết khả năng là tên giả."Đúng rồi, cái ảnh chụp kia mẹ tôi đặc biệt muốn lấy trở về, bà ấy cùng dì cả quan hệ cực kỳ tốt, cũng chỉ có một tấm hình kia, cháu xem…""Ah, thật sự xấu hổ." Hoa Chiêu nói ra: "Ngày đó lúc lấy ra ảnh chụp, ông nội tôi đã nhìn thấy, còn nhận ra mẹ bà, ông ấy kích động, sẽ đem ảnh chụp đốt đi mất rồi."Tề Thư Lan khóe miệng run rẩy, còn có thể nói cái gì?"Quên đi. . . Nhưng chờ lát nữa nếu mẹ tôi nhắc tới, cháu đừng nói, để cô cô nói. Bà ấy nếu biết rõ cha ta đem ảnh chụp của mình đốt đi, ta sợ bà ấy chịu không được…"Hoa Chiêu gật đầu: "Tôi hiểu."Diệp Thư đấy giúp xe đạp đi ra, mang theo Hoa Chiêu cùng đi ra ngoài.Cô ấy bây giờ rất lo lắng Hoa Chiêu một mình đi ra ngoài đấy.Có nhiều điều phải lo lắng hơn nữa, cô ấy đi làm rồi, Hoa Chiêu làm sao bây giờ?...Rất nhanh đã đến nhà Tề Hiếu Hiền.Lúc này vào nhà cũng không có mùi gì khó nghe, Tề Hiếu Hiền cũng không phải nằm, mà là đang ngồi trên xe lăn đấy.Một lọ rượu thuốc, uống 3 ngày, hiệu quả rõ rệt.Tề Hiếu Hiền thấy Hoa Chiêu, liền nhìn chằm chằm vào mặt của cô rất gắt gao.Hoa Chiêu trong lòng đã có suy đoán, cũng không thấy kỳ quái.Tề Thư Lan nhưng lại có chút xấu hổ, nhanh chóng nói: "Mẹ, tiểu Hoa lại đây thăm mẹ.""Đừng kêu đến thân thiết như vậy, gọi tôi Hoa Chiêu là được, nhũ danh của tôi không phải ai cũng có thể gọi đấy." Hoa Chiêu nói ra.Tề Thư Lan da mặt run lên một phát rồi giống như không nghe thấy, mời Hoa Chiêu ngồi xuống, lại bưng trà lại rót nước đấy.Hoa Chiêu lại không động, cô hỏi được Tề Hiếu Hiền: "Bác gái, bác khá hơn chút nào không?"Bác gái...Tề Hiếu Hiền thiếu chút nữa thiếu không khí mà ngất đi, thoáng cái liền so với Hoa Cường thấp hơn lứa, cùng cha cô ta ngang hàng rồi!"A... A....!" Tề Hiếu Hiền tức giận, vốn có thể nhả ra mấy chữ lại nói không rõ rồi.Hoa Chiêu cũng buông tha việc cùng bà ta nói chuyện.Vốn cô cho rằng nếu bà ta có thể nói được, cô liền nghe ngóng một chút tình huống của vị Diêu tiểu thư kia, hiện tại xem ra phải đợi tháng sau rồi.Cô đem rượu thuốc lấy ra đặt ở trên mặt bàn: "Tôi thấy bác gái khôi phục không tệ, không có việc gì ta đi trước vậy.""Ai, được được! Mẹ của tôi ở đây cô cũng không cần lo lắng, tôi chăm sóc bà ấy rốt tốt đấy!" Tề Thư Lan nhìn rượu thuốc vui vẻ nói."A a a! ~" Tề Hiếu Hiền đột nhiên đong đưa xe lăn vọt tới trước mặt Hoa Chiêu, bị Diệp Thư một cước chống đỡ."Có chuyện ở đằng kia nói là được rồi…Bà hiện tại mồm miệng không tiện, vẫn là đừng nói, nói chúng tôi cũng nghe không hiểu." Diệp Thư nói ra."A a a!" Tề Hiếu Hiền duỗi một cánh tay chỉ vào Hoa Chiêu, lại khoa tay múa chân ám chỉ một cái ảnh chụp.Bà ta thật đúng là nhớ thương cái tấm hình kia.Muốn nói là bà ta đối với chị họ tình cảm đậm sâu, Hoa Chiêu 100 lần không tin, đến chính chồng mình còn có thể gài bẫy chết người, đối với một người chị họ thì có thể có bao nhiêu cảm tình?Vậy chính là một người khác rồi.Cũng chưa hẳn là cảm tình sâu đậm."Mẹ, mẹ muốn uống nước sao? Con sẽ lấy cho mẹ." Tề Thư Lan nói xong quay đầu đối với Hoa Chiêu nháy mắt, để cho cô đi mau, chuyện ảnh chụp trong chốc lát bà ta sẽ lừa dối mẹ sau.Hoa Chiêu cũng không dị nghị, đợi lúc nào Tề Hiếu Hiền có thể nói rõ, ô sẽ hỏi lại a.Hai người đi ra ngoài, không biết Tề Thư Lan nói gì đó, trong phòng truyền đến tiếng ly vỡ."Mẹ, một tấm hình mà thôi, không có thì không có, có cái gì quan trọng." Tề Thư Lan oán giận nói.Bà ta ngược lại không có gạt mẹ mình ảnh chụp đã không còn, bằng không thì bà ấy còn đòi. Chỉ có điều bà ta chưa nói bị Hoa Cường đốt đi, cũng không thể khiến bà ấy đến trước mặt Hoa Chiêu náo loạn, phá tan mối quan hệ vốn dĩ tràn đầy nguy cơ giữa hai gia đình.Tề Thư Lan nhìn rượu thuốc trên bàn, tâm tình kích động, cầm ở trong tay: "Mẹ, con đi pha thuốc cho mẹ, mẹ uống xong sẽ nhanh khỏi!"Tề Hiếu Hiền lập tức an tĩnh.Tề Thư Lan cầm lấy bình rượu đi đến trong góc, quay lưng về phía bà ta, sau đó nhanh chóng lấy ra một bình nhỏ, rót ra một nửa rượu thuốc, sau đó đổ đầy nước vào bình rượu thuốc mà Hoa Chiêu mang đến.Một lần nữa rượu thuốc lại biến thành màu xanh biếc, chỉ có một ít khác biệt, người không quen căn bản không phát hiện được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận