Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 77 - Làm Phiền



Chương 77 - Làm Phiền



Chương 77: Làm Phiền.Hoa Chiêu đã ngủ rồi, cô thật sự rất mệt.Nhưng người lạ bước vào lều, và cô ngay lập tức tỉnh dậy.Những cây trồng trước cửa nói với cô rằng đây là Diệp Thâm. Cô chỉ nằm đó mà không nhúc nhích, và tiếp tục mơ màng.Diệp Thâm đứng ở cửa vài giây, sau đó cẩn thận cởi quần áo dính đầy bụi, đặt ở cửa. Anh dùng áo ba lỗ lau bụi và mồ hôi trên người một cách cẩn thận, rồi lặng lẽ đến gần Hoa Chiêu. Nằm xuống bên cạnh cô.Anh cảm thấy mình ngay lập tức bị bao trùm bởi hương hoa không tên.Con gái là hương, cũng đã lấm lem sau một ngày làm việc mà vẫn thơm như thế..... Không, có lẽ chỉ vợ anh thơm như vậy! Những nữ binh sĩ mà anh tiếp xúc, sau khi huấn luyện, cũng chỉ có một mùi.Anh thận trọng nghiêng người đối diện với Hoa Chiêu, chúi mũi về phía trước, hương thơm càng đậm đà, càng thấm người rồi.Thật là một bông hoa nhỏ ah.....Thơm và đẹp.Một bông hoa nhỏ xinh đẹp như vậy chính là vợ của anh.Vẫn đang mang thai đứa con của anh.Anh cười thầm.Nhưng trong đêm đen, người thấm đẫm hương thơm, đột nhiên khiến anh nhớ tới đứa nhỏ này như thế nào đến ... Nụ cười lập tức cứng đờ.Anh thận trọng vươn tay tiến vào trong chăn Hoa Chiêu ... rồi nhẹ nhàng đặt lên bụng cô.Lập tức cảm nhận được sự rung động phía dưới.Cảm giác kỳ diệu này ngay lập tức làm mắt anh sáng như sao.Đôi tay của anh cứ như vậy chạm vào cô mà không đè nặng cô.Làn da dưới bàn tay mịn màng, tinh tế, hương thơm quyến rũ bao trùm khắp người, cảm giác thân thể càng ngày càng nóng, rất muốn xông tới!Như cô lúc trước bổ nhào vào anh.Nhưng anh không thể.Khi dì gọi điện trực tiếp để hỏi thăm Hoa Chiêu trước đó, thuận tiện đề cập với anh một số lưu ý khi mang thai, đặc biệt là không thể cùng phòng, nhất là “vận động kịch liệt”Sinh mệnh nhỏ bé dưới tay anh đáng yêu như thế, anh không thể mạo hiểm một chút nào. Anh và Hoa Chiêu vận độc tuyệt đối là kịch liệt đấy...Trăn trở một hồi lâu, Diệp Thâm rốt cục chìm vào giấc ngủ.Tay anh vẫn ở tư thế như cũ cùng sức lực nhẹ nhàng đè lên bụng Hoa Chiêu.Hoa Chiêu mở mắt ra, trong lòng mềm nhũn.Cô rất tự tin với sức hấp dẫn hiện tại của mình, cô cũng biết Diệp Thâm mạnh mẽ thế nào ... nhưng anh không nhân cơ hội "bắt nạt" cô, thật sự là một người đàn ông tốt.Cô chìm vào giấc ngủ yên bình.......Sau một vài ngày, bọn họ tiếp tục tìm kiếm xung quanh.Nhiệm vụ của Hoa Chiêu là tham gia vào mỗi ngày ba bữa.Việc cứu hộ ngày càng thường xuyên hơn, nguồn cung cấp hậu cần cho họ cũng đến, tuy rau không nhiều nhưng cũng có ít như củ cải, bắp cải, khoai tây, v.v.Hoa Chiêu vẫn có thể làm cho chúng ngon hơn.Diệp Thâm càng nhận được nhiều ánh mắt ghen tị hơn.Sau 7 ngày, đội đã tiến ra bên ngoài thành phố, ngay cả khi nhiệm vụ của họ đã hoàn thành. Ước tính đến thời điểm này không còn người sống nào chưa được giải cứu ...Việc dọn dẹp, vệ sinh và tái thiết sau đó không do họ phụ trách.Họ cũng nhận được lệnh bên trên và trở về lực lượng ban đầu.“Trụ sở chính ở đâu? Có thể nói cho em biết?” Hoa Chiêu hỏi.Diệp Thâm lắc đầu, cái này anh thật sự không thể nói.“Ồ.” Hoa Chiêu thất vọng nói: “Vậy em về nhà?"Không cần, em đến nhà dì ở thủ đô đợi anh trước. Khoảng ba năm ngày nữa anh sẽ được nghỉ lễ sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Anh sẽ dẫn em đi gặp gia đình." Diệp Thâm nói. .Anh không nghĩ đến việc đưa cô đến gặp cha mẹ sớm như vậy, nhưng vì Hoa Chiêu đang ở đây, vậy thì thuận tiện đi gặp luôn.Hơn nữa, quân của anh ở rất gần thủ đô ... chính là ở vùng núi lớn ở ngoại thành thủ đô, thời xưa chính là quân trấn thủ thủ đô.Qua lại có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian trên đường.Anh hiện tại rất trân trọng từng phút từng giây ở bên Hoa Chiêu, anh cảm thấy mình hiện tại buổi đêm ngủ không chạm vào cô và đứa con trong bụng, anh ngủ không được!May mắn thay, một ngày trước trận động đất, trận đấu của họ đã kết thúc, và anh đã lấy được vị trí đầu tiên như mong muốn. Trở về sẽ đem bình xét cấp bậc chứng thực, thuận tiện tiến hành việc theo quân.“Về nhà dì… được rồi.” Hoa Chiêu thật ra cũng không muốn rời đi… Tuy rằng nhìn thấy ba mẹ đối phương trước, nhưng cũng có chút ngượng ngùng.Nhưng thực ra Diệp Thâm cũng cân nhắc vấn đề mặt mũi của cô, chỉ để cô đến nhà dì đợi anh, thay vì để cô đến thẳng nhà cha mẹ chồng.Phần tâm ý này cô nhận được.Biết điều như vậy ... Trái tim của Diệp Thâm mềm nhũn rồi.Anh từ trong túi móc ra một ít tiền, nói: "Tìm mấy tên kia mượn đấy, đều nghèo kiết xác, trên người cũng không mang theo một chút tiền nào. Em cầm lấy, trên đường cần tiêu."Anh trong vô thức không nói những điều tốt đẹp về mấy người đó trước mặt Hoa Chiêu.Hoa Chiêu đại khái ước chừng xếp này sẽ hơn 200 đồng! Tiền tiêu trên đường?Ba người "Nghèo kiết xác" bên cạnh đều dùng ánh mắt kẹp lấy Diệp Thâm, nói bọn họ là nghèo kiết xác? Hắn ta toàn thân cũng chỉ có 5 đồng tiền mà còn không biết xấu hổ nói bọn họ?Diệp Thâm đột nhiên quay đầu lại, đối với ba người kia nói: "Tiền của tôi đã dùng để cưới vợ rồi.""!!!" Tức giận quá!"Chị dâu, chị có chị gái nào không? Chưa kết hôn! Chị gái tốt nhất!" Triệu Dũng đột nhiên hỏi.Đến lúc đó, hắn muốn Diệp Thâm gọi anh rể!Trần Phong và Trang Nguyên Vũ hiểu ra ngay lập tức, quay lại nhìn chằm chằm vào Trần Dũng. Cái tên to con này thật sự một chút cũng không ngốc a.“Không có chị gái.” Hoa Chiêu nói: “Nhưng có hai em gái.”Huh? Em gái cũng rất tốt!Trang Nguyên Vũ lập tức nói: "Tôi thích em gái ! Chị dâu, giới thiệu cho tôi một người!" Anh nói thẳng.Hoa Chiêu cười nhẹ: "E rằng ngươi chờ không được."Trang Nguyên Vũ đã biết cô chỉ mới 18 tuổi, vậy chắc chắn em gái cô chưa đủ tuổi kết hôn hợp pháp, kém hai ba tuổi?“Tôi có thể chờ được!” Anh ta cam đoan nói.“Một đứa bé 6 tuổi và một đứa 4 tuổi, anh thích đứa nào?” Hoa Chiêu hỏi."..." Trang Nguyên Vũ thật ra so với Diệp Thâm còn lớn hơn, điều này thật sự khó có thể chờ đợi được.Nhưng chị dâu .... Tại sao lại "đáng ghét" như Diệp Thâm vậy!Diệp Thâm nhìn bộ ba xụi lơ với vẻ thích thú, sau đó đích thân đưa Hoa Chiêu lên xe về thủ đô.Đường sắt còn chưa sửa xong, chiếc xe này là vận chuyển nội bộ của bọn họ, trên xe còn có hai chiến hữu được phái đi báo cáo nhiệm vụ, Hoa Chiêu thế này anh mới yên tâm.Sau một ngày xóc nảy, Hoa Chiêu đã đến thủ đô, cô của Diệp Thâm đã đợi cô ở địa điểm đã ước định.Diệp Thâm đã gọi trước gọi cho bác gái.Hai mắt Diệp Phương sáng lên khi nhìn thấy Hoa Chiêu, một cô gái nhỏ xinh như vậy, chẳng trách tiểu Diệp nhà bà liếc cái liền chọn trúng.Hoa Chiêu cũng nhìn rõ Diệp Phương, khoảng 40 tuổi, làn da rất tốt, dung mạo thanh tú, khí chất nhẹ nhàng nhàn nhạt, khiến bà ấy trông rất trẻ trung.Hoa Chiêu không nói gì, cười trước: "Cô, xin chào, cháu là Hoa Chiêu."Nụ cười này, giọng nói nhỏ bé này, có thể ngọt ngào đến say lòng người, trên mặt Diệp Phương cũng là nụ cười thật tươi hiếm thấy: "Rất vui được gặp cháu, đứa bé ngoan. Mệt không? Chúng ta nhanh về nhà."Diệp Phương nhất định giúp Hoa Chiêu xách ba lô, hai người bắt xe về nhà.Hoa Chiêu phát hiện ra rằng nhà của Diệp Phương thực ra nằm ở đường vành đai 2, trong một khu dân cư 4 tầng.Trên đường gặp vài người quen, ai cũng hỏi Diệp Phương đây là ai, nghe nói là vợ của Diệp Thâm, lập tức ai ôi kinh hô.Diệp Thâm từ nhỏ đã luôn ở nhà Diệp Phương, bọn họ đều quen biết nhau.“Diệp Thâm đã kết hôn?” Một người phụ nữ trung niên đột nhiên chạy tới từ phía xa hỏi Diệp Phương với giọng điệu hoài nghi.Bà ta nhìn chằm chằm Hoa Chiêu, như nhìn kẻ thù của mình.



Bạn cần đăng nhập để bình luận