Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1502 - Gặp lại O’Neill



Chương 1502 - Gặp lại O’Neill



Chương 1502: Gặp lại O’Neill“Đưa những người này đi.” Mori Địch Luân nói, nếu không phải vì sức khỏe thực sự không ổn, không thể đi đường dài, ông ta muốn tự đi một chuyến.“Trước tiên cứ âm thầm theo dõi, nếu nhìn thấy Tô Hằng thì dẫn hắn ta về đây!” Mori Địch Luân u ám nói.Nhà bọn họ tích góp của cải lâu và nhiều như vậy, tổ chức bọn họ tích góp bao nhiêu của cải như thế, tất cả sổ sách, đều nằm trong tay Tô Hằng...Không giành lại, ông ta có chết cũng không nhắm mắt!Ông ta không biết tại sao bây giờ Tô Hằng vẫn chưa dùng đống sổ sách đó để gây chuyện, có lẽ hắn thông minh, có lẽ hơi cẩn thận, nhưng dù vì nguyên nhân gì, ông ta mong rằng hắn vẫn tiếp tục thông minh.“Dù thế nào cũng phải tìm lại sổ sách! Thời gian bọn họ cho chúng ta không còn nhiều.” Mori Địch Luân nói với con trai.Sau lưng bọn họ có một tổ chức lớn mạnh thần bí, mà Mori được đề cử làm người đứng đầu.Ông ta phụ trách bảo quản tiền tài và sổ sách của tổ chức.Kết quả đều bị mất.Có người tin, có người không tin, cảm thấy nhà Mori sụp đổ, ông ta lén lút nuốt trọn.Mori mất uy tín, không những mất vị trí lãnh đạo mà còn bị đuổi ra khỏi tổ chức, đồng thời yêu cầu bọn họ tìm lại đồ trong mười năm, nếu không tổ chức sẽ ra lệnh truy sát với bọn họ.O’Neill và Susana đều đanh mặt lại, không ai chạy thoát khỏi lệnh truy sát của tổ chức.Mắt Susana không còn phát sáng nữa, nói với O’Neill: “Chị đi cùng em, yên tâm, nếu anh ta không giao đồ ra thì chị tự tay giết anh ta!”Mori gật đầu, tuổi già sức yếu nói: “Đi đi.”Hai người thu dọn đồ đạc, xuất phát cùng Lý Lâm, đi thẳng tới khách sạn của Hoa Chiêu và Diệp Thư.Bọn họ cho rằng không ai phát hiện ra thủ đoạn của mình, tất nhiên họ dám tiếp cận Diệp Thư ở khoảng cách gần.Cuối cùng Diệp Thư cũng gặp được Lý Lâm, nhìn anh ta nói: “Cuối cùng anh cũng tới.”Lý Lâm nhìn cô ấy một lát, cứ cảm thấy câu nói này nghe có vẻ không đúng lắm, nhưng lại không nói rõ được không đúng chỗ nào.Anh ta bình tĩnh nói: “Bà chủ, rất vui khi được tiếp tục đi theo cô.”“Tôi cũng rất vui.” Diệp Thư mỉm cười nói.Nụ cười của cô ấy rất hoàn hảo, ánh mắt hiền lành, không nhìn ra điều gì khác, nhưng Lý Lâm vẫn luôn cảm thấy ánh mắt cô ấy nhìn anh ta quá chăm chú...Chắc chắn là cảm động vì lòng trung thành của anh ta!Trong số nhiều vệ sĩ, người làm như thế, chỉ có một mình anh ta quyết tâm đi theo cô ấy, những người khác đều đi tìm Diêu Khôn rồi!Chắc chắn cô ấy rất đau lòng, nhìn thấy anh ta nên vui vẻ, đúng, chính là thế.“Bà chủ, bây giờ tôi làm gì?” Lý Lâm hỏi.“Vẫn như trước, có việc thì theo tôi đi ra ngoài là được.” Diệp Thư nói.“Vâng.” Lý Lâm vui vẻ đi ra.Đóng cửa lại, nụ cười trên mặt anh ta biến mất.Người tiếp xúc với anh ta lại đưa một chai “sữa dưỡng thể” mới cho anh ta, anh ta phải tráo đổi thế nào đây?Bây giờ anh ta không tiện đi vào phòng tắm của Diệp Thư.Nhưng mà không vội, chờ theo Diệp Thư về thủ đô rồi tính tiếp.Anh ta chưa từng tới thủ đô lần nào.Hoa Chiêu giữ những vệ sĩ của Tô Hằng ở bên cạnh mình nhưng chưa từng dẫn bọn họ về nước, bọn họ chỉ nghe nói gia thế của Diệp Thư không tệ nhưng không biết tình hình cụ thể nhà họ Diệp thế nào.Mỗi lần đi theo Diệp Thư về nước đều là những người do Diệp Danh tìm, người phe mình hoàn toàn đáng tin.Nhưng dù đáng tin đến mức nào cũng là người, có chỗ sơ hở để Lý Lâm thừa cơ chui vào.Hoa Chiêu đi ra khỏi phòng, Diệp Thư lập tức hỏi cô: “Anh ta đến rồi, làm sao đây? Nhà Địch Luân có người nào đến không?”“Lát nữa sẽ biết.” Hoa Chiêu nói, cô nói một vệ sĩ ở bên cạnh mình xuống canh giữ dưới tầng.Hai người họ đều từng nhìn ảnh của O’Neill và Susana, sẽ nhận ra được.Cô vừa dứt lời thì có người gõ cửa, âm thanh hai ngắn ba dài rồi lại hai ngắn, sau đó đi mất.Hoa Chiêu cũng không ra mở cửa, nói với Diệp Thư: “O’Neill và Susana đều tới, em còn tưởng rằng...”Cô tưởng rằng Susana sẽ không tới, cô ta không có giá trị vũ lực, tới làm gì? Xem trò vui hay tới gây thêm phiền?Nhưng cô ta vẫn tới, chắc nhằm vào chồng cô nhỉ?“Mori Địch Luân có tới không?” Diệp Thư cau mày nói: “Nếu giải quyết được hai người trẻ thì vẫn còn một tên già bên ngoài, phiền phức.”Nếu ba người họ cùng đến thì hay biết mấy, đúng lúc tóm gọn cả ổ.Bây giờ còn một người bên ngoài, rất phiền phức.“Đến lúc đó rồi tính, trước tiên xử xong vụ trước mắt đã.” Hoa Chiêu nói.“Xử thế nào?” Diệp Thư hỏi.“Đi, tiếp tục ra ngoài.” Hoa Chiêu nói.Diệp Thư không hỏi gì nữa, bảo làm gì thì làm đó, xỏ một đôi giày đế bằng thích hợp để đánh nhau đi dạo phố, cùng ra ngoài với Hoa Chiêu.Hai người lại đi dạo ở trung tâm thương mại cả buổi sáng, treo đầy túi lên người vệ sĩ, sau đó đuổi vệ sĩ về khách sạn.Hai bọn họ đi qua công viên bên cạnh dạo chơi, chờ người đến đón.Hai người cố ý tìm tới chỗ ít người nhiều cây để chụp ảnh.Hai người đàn ông đi phía sau liếc mắt nhìn nhau.“Bây giờ ra tay không?” Một người hỏi.“Ra tay cái rắm ấy! Bọn họ không có miệng à? Không biết kêu sao? Hơn nữa vệ sĩ của bọn họ năm phút nữa là quay lại rồi.” Người còn lại trả lời.Vì khoảng cách gần, Hoa Chiêu mới có thể đuổi người đi, nếu không dù thế nào bọn họ cũng sẽ không đi.Ví dụ Lưu Minh và Chu Binh vẫn còn ngay trước mắt, không dám sơ sẩy chút xíu nào.Vệ sĩ của Hoa Chiêu và Diệp Thư dám đi vì bên cạnh bọn họ vẫn có người.Lý Lâm được Diệp Thư chỉ đích danh ở lại, chụp ảnh giúp bọn họ.Quả nhiên rất thích mình, Lý Lâm rất vui.Năm phút trôi qua rất nhanh, trời yên biển lặng, không xảy ra chuyện gì.Diệp Thư hơi buồn bực.Hoa Chiêu đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi cô ấy: “Ngày mai chúng ta ra biển câu cá đi, câu cá ở biển giữa trời mùa đông... Em chưa từng thử bao giờ, chắc chắn sẽ rất thú vị.”“Hả? À, được, em thích là được.” Diệp Thử cũng lớn tiếng nói: “Vậy thì đi, mai đi luôn! Đi chơi thì phải vui vẻ, cái gì vui thì chơi cái đấy.”Cô ấy hiểu ý của Hoa Chiêu, lập tức phối hợp.Hoa Chiêu gật đầu: “Vậy chúng ta đi tìm chỗ thuê thuyền.”Hai người phía sau không đi theo bọn họ nữa.“Trời lạnh thế này mà ra biển chịu tội, đám có tiền này! Phì! Đúng lúc, tới tìm chết.”Một người khác cười xấu xa: “Rất nhanh thôi chúng ta sẽ trở thành người có tiền, hơn nữa hai con nhỏ này trông cũng khá phết đấy, ha ha ha.”“Ha ha ha.” Hai người cười xấu xa đi khỏi đó.Hoa Chiêu đi thuê thuyền thật, chỗ ít người mới dễ làm việc.Ở trên đất bằng, cô cũng cảm thấy bó tay bó chân.Thuê du thuyền xong, Hoa Chiêu và Diệp Thư tay trong tay trở về khách sạn, gặp O’Neill ở sảnh.Tầm mắt O’Neill xẹt qua Diệp Thư, lập tức nhìn tới Hoa Chiêu, bỗng chốc trợn trừng mắt lên.“Cô Phương! Sao cô lại ở đây? Còn đi cùng với cô ta?” O’Neill ngạc nhiên hỏi.Hắn và Hoa Chiêu từng “tình cờ gặp nhau”, lúc đó Hoa Chiêu tự xưng họ Phương.Hắn từng điều tra, đúng là vậy.Sau đó, từ khi Tô Hằng từ hôn trước mặt mọi người, hắn chưa từng gặp lại quý cô họ Phương này.Sau đó hắn cũng đi tìm nhưng đáng tiếc gia thế không bằng trước kia, năng lực không như trước, không tìm thấy.Không ngờ lại gặp được ân nhân cứu mạng ở đây.



Bạn cần đăng nhập để bình luận