Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 136 - Nói Chuyện Thật Tốt.



Chương 136 - Nói Chuyện Thật Tốt.



Chương 136: Nói Chuyện Thật Tốt.Diệp Danh liếc nhìn Diệp Thâm, có chút sợ hãi thán phục mà nhỏ giọng nói: "Nhóc ngươi rất biết cách giấu đồ ah."Diệp Thâm không nói gì, nhưng trong lòng cũng rất kỳ quái, anh nghĩ những món đồ đó đã không còn nữa, cũng chỉ chôn ở đó, không phải ở nhà người khác, bị nhiều người đào như vậy, vậy mà không đào được?Bọn hắn cũng quá không chăm chỉ rồi.Diệp Danh lại nhìn thoáng qua Hoa Chiêu đang trốn ở trong bóng râm, nói với em trai: "Anh ở đây nhìn là được rồi, hai đứa ra ngoài đi dạo đi. Con bé đến đây đã lâu như vậy, còn chưa đi qua quảng trường?"Hoa Chiêu lập tức cười nói: "Cùng cô cô đi ngang qua một lần, cũng coi như đi qua rồi. Lại nói nơi này cách gần như vậy, về sau có thể đi tản vào buổi tối."Cô nhìn về phía Diệp Thâm: "Em hiện tại lại muốn đi vườm ươm, mua chút cây ăn quả cùng hoa tươi, nhân cơ hội này trang trí lại cảnh sắc trong sân."Diệp Thâm nghĩ nghĩ, gật gật đầu: "Chút nữa sẽ mang em đi."Anh quay đầu lại và nói với anh trai: "Khổng Kiệt đến rồi, em đã đánh anh ta."Diệp Danh gật đầu hỏi: "Đánh mặt sao?""Không có.""Vậy là tốt rồi. Tiểu Thư có tính toán gì không?" Diệp Danh lại hỏi.“Chị ấy muốn ly hôn.” Diệp Thâm nói.Diệp Danh cau mày: "Nghiêm trọng như vậy sao?"Diệp Thâm quay đầu nói với Hoa Chiêu: "Em đến nói, chị mấy năm này trai qua cuộc sống như thế nào."Cuộc sống khổ sở kia của Diệp Thư, chị ấy không nói cô cô cho toàn bộ, chớ đừng nói chi là hai anh em, bọn hắn trước kia chỉ biết là chị ấy dường như không hạnh phúc, còn chi tiết cụ thể căn bản họ không biết.Nhưng Diệp Thâm phát hiện chị ấy cùng Hoa Chiêu mới quen đã thân, nói chuyện rất hợp ý, vậy nên chuyện gì cũng nói cho cô, cho nên muốn cô nói rõ hơn tình hình của chị ấy.Diệp Thư trước kia xác thực đã từng cùng Hoa Chiêu nói qua một ít, cô lại thêm mắm dặm muối kể lại. Hai an hem nghe chuyện mà gân xanh trên trán đồng loạt nổi lên."Rảnh anh sẽ tìm hắn nói chuyện." Diệp Danh săn tay áo nói ra.Hoa Chiêu lập tức hoài nghi mà nhìn về phía hắn.Diệp Danh dáng người cao gầy, trắng trẻo, rất phù hợp với hình tượng giảng viên đại học có khí chất ôn hoà nhã nhặn.Cảm giác được ánh mắt của cô, Diệp Danh quay đầu nhìn cô, đột nhiên cười cười: "Anh cũng đã từng đi lính đấy, tuy chỉ ba năm, nhưng cả ba năm đều là Binh Vương.""Ồ ~" Hoa Chiêu ánh mắt đột nhiên tràn đầy kinh ngạc.Diệp Thâm lập tức trừng mắt nhìn anh trai.Diệp Danh nhướng mày nhìn anh.Diệp Thâm lườm anh một cái, lôi kéo Hoa Chiêu đi: "Đi, chúng ta đi đi dạo chợ hoa.""Dạ."Hoa Chiêu tuy đã bị anh dụ đi, nhưng trước còn quay đầu lại, nhìn Diệp Danh một lần.Diệp Danh trong sân cười đến bả vai run run.Sau khi rời sân, Diệp Thâm tàn nhẫn vỗ trán cô một cái, kéo cái đầu nhỏ để cho cô nhìn chính mình: "Anh đi lính 10 năm, cũng là 10 năm Binh Vương!"Hoa Chiêu trên mặt một chút kinh ngạc cũng không có: "Anh nhìn đã biết rất lợi hại, nên tham gia hàng ngũ Binh Vương ah, anh ấy lại không giống, nhìn anh ấy yếu ớt giống như…Khục, cho nên em có chút ngoài ý muốn."Những lời này xuôi tai, Diệp Thâm thoả mãn mà buông tha cô.“Này, anh trở thành quân nhân khi mới 16 tuổi?” Hoa Chiêu hỏi."Ừ." Hai người dần dần từng bước đi đến.Trong sân Diệp Danh cười không nổi rồi, anh yếu ớt giống như cái gì? Giống như cái gì?......Diệp Thư cùng Khổng Kiệt ra đại viện, đến công viên cách đó không xa, Diệp Thư trực tiếp đến bên hồ, mua phiếu chèo thuyền.Sáng sớm không ai chèo thuyền, ngươi có gì muốn nói đến trung tâm hồ cũng không sợ bị ai nghe thấy.Cũng không sợ Khổng Kiệt bỏ chạy, không chịu nghe.Trước đây bọn họ cũng đã từng cãi lộn mấy lần, mỗi khi Diệp Thư muốn cùng hắn nói hết ủy khuất của cô, Khổng Kiệt lại quay người, trốn đi ra ngoài rồi.Hết lần này đến lần khác, bọn họ chưa từng cùng nhau nói chuyện thẳng thắn.Lần này cô lại để cho hắn chạy! Có bản lĩnh thì nhảy xuống hồ đi!Diệp Thư nhìn mặt nước cười lạnh, Khổng Kiệt không biết bơi.Hai người trầm mặc mà chèo thuyền, Khổng Kiệt mấy lần muốn mở miệng, cũng không biết nói cái gì. Bên cạnh là những gợn sóng nước sâu thẳm khiến anh hơi choáng váng.Hai người im lặng chèo thuyền, Kong Jie cố gắng nói nhiều lần, nhưng không biết phải nói gì. Dòng nước lấp lánh khó dò bên cạnh cũng khiến anh hơi choáng váng.Đến giữa hồ, Diệp Thư lạnh lùng mở miệng: "Chúng ta ly hôn đi."Khổng Kiệt giật mình và suýt chút nữa ném mái chèo trên tay."Em nói cái gì? !"Diệp Thư nhìn hắn, từng chữ từng chữ một mà nói: "Tôi nói, chúng ta ly hôn đi!""Vì cái gì?" Khổng Kiệt vẻ mặt kinh ngạc nghi hoặc.Nghi hoặc của hắn chọc giận Diệp Thư: "Anh hỏi tôi vì cái gì? Anh vậy mà không biết tại sao? Tôi cho anh biết vì cái gì!"Bởi vì mẹ cùng em gái của anh luôn dùng thứ ngôn ngữ bẩn thỉu khó nghe mà mắng tôi! Bởi vì bọn hộ vừa lấy tiền của tôi vừa mắng tôi ngu xuẩn! Bởi vì mỗi lần có mâu thuẫn anh luôn nghe lời mẹ mình, bắt tôi nhận lỗi lầm về mình! Mỗi một lần! Mỗi một lần! Mỗi một lần! Ah! ! !"Diệp Thư gần như ngã quỵ mà hét lên.Khổng Kiệt sững sờ mà nhìn cô, hắn chưa thấy qua một Diệp Thư như vậy, người con gái cười rộ lên như ánh mặt trời, từ lúc nào đã biến thành như vậy?Và những gì cô ấy nói ..."Anh sẽ bắt họ sửa đổi, anh nhất định làm hai người họ sửa đổi!" Khổng Kiệt nói ra: "Tuyệt không sẽ không để họ lại chửi mắng em! Cũng sẽ không cho họ đòi tiền em! Anh, anh về sau tất cả đều nghe theo em! Không bao giờ hiểu lầm em nữa!""A." Diệp Thư cười lạnh một tiếng, đột nhiên tâm tư khẽ động, nói ra: "Vậy anh nói bọn họ chuyển ra khỏi nhà đi, về nông thôn ở với anh em của anh đi.”Khổng Kiệt ngay lập tức không nói nên lời.“Ha ha!” Diệp Thư trần trụi chế nhạo."Họ ... Anh là con cả trong gia đình. Theo phong tục chỗ anh, anh nên chăm sóc người già trong nhà.""Chăn sóc, anh thích chăm sóc thế nào thì chăm sóc, nhưng tôi không muốn chăm sóc một người luôn dùng những từ ngữ bẩn thỉu để mắng nhiếc phụ nữ, cho nên, chúng ta ly hôn đi." Diệp Thư đã bình tĩnh trở lại, nói ra."Tiểu Thư, anh nhất định sẽ làm họ thay đổi! Hãy tin anh một lần!" Khổng Kiệt lo lắng cầu xin."Anh định làm gì để khiến cho hai người đó sửa? Chỉ nói cho họ biết một tiếng sao? Mẹ và em gái của anh là người như thế nào anh không biết sao? Bọn họ sẽ sửa sao?" Diệp Thư giễu cợt nói."Bọn họ sẽ! Nhất định đấy!" Khổng Kiệt khẳng định nói."Ha ha, xem ra anh căn bản không biết bọn họ là người như thế nào rồi. Được rồi, tôi không muốn lại nhiều lời với anh nữa, ly hôn, không có lựa chọn nào khác." Diệp Thư muốn chèo thuyền trở về.Khổng Kiệt đương nhiên không đồng ý, hắn dốc sức liều mạng chèo theo hướng ngược lại.Hai người giãy dụa , thuyền bắt đầu đảo quanh.Diệp Thư tranh thủ thời gian dừng tay, tức giận nói: "Anh đến cùng muốn làm gì? Anh muốn cho tôi sống uất ức như vậy cả đời sao? Tôi thiếu nợ gì anh sao? Cũng bởi vì gả cho anh làm vợ, liền bị người ta sỉ nhục cả đời sao?""Anh sẽ làm họ thay đổi! Anh sẽ làm họ thay đổi!" Khổng Kiệt chỉ có thể nói đi nói lại điều này.Diệp Thư trong lòng bốc hỏa: "Trừ phi bắt họ rời khỏi nhà tôi, từ nay về sau không được phép bước vào một bước! Kể cả ngày lễ ngày tết đều không được! Bằng không thì không bàn nữa!""Tiểu Thư! Em nói có lý không? Anh là con trưởng trong nhà nên phải chăm sóc cho bà ấy, còn có ngày lễ tết sao có thể không cho người vào cửa? Người ngoài sẽ nghĩ gì về anh?"Diệp Thư không muốn nói chuyện với anh ta nữa, ném mái chèo trong tay ra xa rồi nhảy xuống hồ.Cô biết bơi đấy."Tiểu Thư!" Khổng Kiệt trên thuyền nhanh chóng xoay quanh, cho rằng Diệp Thư muốn tự sát.Kết quả là lại nhìn thấy Diệp Thư bơi đi một cách duyên dáng, và tin rằng chỉ trong chốc lát có thể bơi lên bờ rồi.Tay chèo kia đã trôi rất xa, trong tay chỉ có một mái chèo, không biết có chèo được không.Anh ta không biết bơi, bây giờ cũng không biết làm thế nào để chèo thuyền."Ai!" Khổng Kiệt thở dài.



Bạn cần đăng nhập để bình luận