Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1267 - Tâm Linh Tương Thông.



Chương 1267 - Tâm Linh Tương Thông.



Chương 1267: Tâm Linh Tương Thông."Phải làm sao bây giờ?" Triệu Nhã Đình kích động lắc lắc Hoa Chiêu.Hoa Chiêu nói: "Vào phòng nói."“Ồ." Triệu Nhã Đình lập tức tỉnh táo lại, còn phát hiện Trương Quế Lan và Trương Tiểu Mạch bên cạnh, mặt đỏ đến nhỏ máu.Trương Quế Lan không nói, sau này là chị dâu họ của cô ấy, Trương Tiểu Mạch chính là mẹ chồng tương lai của cô ấy, quá không nghiêm túc rồi!Hoa Chiêu muốn tính kế người, cũng không tiện để Trương Quế Lan và Trương Tiểu Mạch ở bên cạnh nghe, hai người này nghe nhiều hơn nữa cũng không quen được.Cô mang theo Đào Lam và Triệu Nhã Đình đi đến một phòng trà ở hậu viện."Tôi nhớ Lục Nguyên có cha mẹ và 3 em trai, 2 em gái." Hoa Chiêu nói.Đây là nội dung của tài liệu.Triệu Nhã Đình gật đầu: "Tôi còn gặp qua bọn họ, năm đầu tiên là cha mẹ hắn đến thủ đô thăm hắn, năm thứ hai là hai em trai của hắn, sau đó là em trai út, sau đó là hai em gái, thay phiên nhau đến thủ đô thăm hắn.”Lúc ấy chị gái là bạn gái Lục Nguyên, cô ấy đã gặp người Triệu gia."Tính cách bọn họ như thế nào?" Hoa Chiêu hỏi.Đó là những gì không có trong tài liệu."Tính cách" Triệu Nhã Đình nói: "Tôi cũng không rõ, bọn họ đều rất tốt với tôi, đối với Lục Nguyên đặc biệt tốt, đối với chị tôi cũng rất tốt, không có gì đặc biệt đáng nói, cuộc sống hàng ngày có được tính không?”Triệu Nhã Đình nói: "Mỗi khi bọn họ đến thăm Lục Nguyên, đều không ở nhà khách, mà cùng Lục Nguyên chen chúc trong một ký túc xá, hai em gái không chen được, liền kéo quan hệ với chị gái tối đến ký túc xá nữ sinh ở vài ngày.""Họ ăn trong căng tin, chưa bao giờ nấu ăn, chỉ ăn bánh bao, nước nóng, mấy ngày đó Lục Nguyên cũng không nấu ăn, chỉ mua dưa muối.""Tôi nhớ rõ có một lần tôi nhìn không được, gọi mấy món ăn mời bọn họ ăn, bọn họ còn rất chân thành mà nói tôi hoang phí nửa ngày."Nếu lúc ấy người Lục gia chỉ nói một câu hai câu, cô ấy sẽ coi như đó là khách khí, sớm đã quên mất.Nhưng lúc ấy bọn họ rất dài dòng, tận tình lôi kéo cô ấy nói, giống như cô tiêu tiền của bọn họ vậy, đau lòng vô cùng, Triệu Nhã Đình liền nhớ kỹ.Hoa Chiêu không có gì để nói: "Vậy thì về sau thì sao, cô mua đồ ăn bọn họ có ăn không?”Triệu Nhã Đình cũng có chút xấu hổ: “Ăn hết, canh cũng không còn, chấm bánh bao ăn sạch, chén cũng sáng bóng đến không cần rửa, tôi còn nhớ rõ lúc ấy mặt Lục Nguyên đã đen thui rồi.”Chuyện này cũng làm cho cô ấy có ấn tượng sâu sắc, cho tới bây giờ cô ấy cũng chưa từng gặp qua người như vậy, lúc ấy đã xấu hổ đến toàn thân ngứa ngáy.Hoa Chiêu càng không có gì để nói, bất quá trong lòng cũng có chút tính toán."Tình huống hiện tại của ba đứa em trai hắn ta thế nào, cô biết không?" Hoa Chiêu hỏi.Tư liệu chỉ nói đứa em trai lớn đã kết hôn, ở nhà làm nông."Lúc trước tôi nghe hắn nói chuyện phiếm, ba em trai của hắn ta không muốn ở nhà làm nông nữa, muốn tới đây nương tựa hắn, xem thủ đô có đơn vị tuyển dụng không, hoặc làm việc gì đó kiếm sống."Triệu Nhã Đình nói: "Lục Nguyên nhờ chị gái tôi hỗ trợ tìm việc làm, chị tôi lúc ấy có thể đã có ý muốn chia tay với hắn ta, cho nên không tìm.”"Hai em gái của hắn ta còn nhỏ tuổi, nhưng cũng không đi học nữa, không biết ở nhà làm gì." Triệu Nhã Đình nói.Cô ấy biết rất nhiều về tình hình nhà Lục Nguyên, lúc trước Lục Nguyên luôn nói với cô ấy là cha mẹ anh em sống rất khó khăn, quanh năm ăn không đủ no.Lúc ấy cô ấy chỉ hận mình không có năng lực, không thể giúp hắt ta tìm mấy công việc, hiện tại ngẫm lại, là Lục Nguyên cố ý nói cho cô nghe!May mà khả năng của cô ấy nhỏ! Nếu không bây giờ sẽ buồn nôn đến chết!"Rất tốt, tôi biết rồi, cô cứ trở về chờ tin tức đi." Hoa Chiêu nói."Hả? Cô định làm gì? Triệu Nhã Đình hỏi."Trước khi chuyện thành không thể nói." Hoa Chiêu.Triệu Nhã Đình lập tức câm miệng."Còn lại hôn sự thì làm sao bây giờ, cậu nói chuyện với mẹ một chút, bà ấy khẳng định có chút ý nghĩ." Hoa Chiêu nói với Đào Lam.Đào Lam liền lôi kéo Triệu Nhã Đình đi ra ngoài.Hoa Chiêu liền trở về phòng ngủ, nói với Diệp Thâm chuyện vừa rồi.Tạm biệt hai bảo bối lớn, Diệp Thâm cũng không đi ra ngoài.Anh ở trong phòng ôm Tiểu Thận, không thể để thằng bé nhìn thấy anh chị mình đi, nhìn thấy sẽ phải đi theo, không cho đi theo liền khóc đến tê tâm liệt phế, trời long đất lở.Hiện tại tiểu Thận bình thường sẽ không khóc nữa, nhưng nếu khóc sẽ khóc không ngừng.Cả nhà đều sợ.Nhỏ như vậy, còn chưa hiểu chuyện, đánh không được mắng không xong, nói đạo lý thằng bé lại không hiểu, chỉ có thể tận lực tránh làm cho nó khóc.Hiện tại tiểu tử kia đang cùng chị hai chơi trốn tìm, vui vẻ kêu lớn.Diệp Thâm vừa cười vừa nghe Hoa Chiêu kể chuyện vừa rồi."Anh nói làm sao mới tốt?" Hoa Chiêu hỏi.Diệp Thâm lập tức liếc xéo cô một cái: "Không phải em đã có chủ ý rồi sao?”Hoa Chiêu cười: “Tâm linh tương thông như vậy sao? Đoán xem ý tưởng của em là gì?"“Sắp xếp công việc cho mấy đứa con nhà họ Lục, lấy tiền đồ của bọn họ bức bách Lục Nguyên, để cho hắn cút đi." Diệp Thâm nói."Nếu Lục Nguyên không nghe lời thì sao?" Hoa Chiêu nói: "Loại người như hắn, làm sao có thể vì tiền đồ của người khác mà buông tha tiền đồ của mình?”"Vậy thì làm cho hắn phải từ bỏ Triệu Nhã Phân" Diệp Thâm nói.Ánh mắt Hoa Chiêu sáng ngời, cô chính là nghĩ như vậy, suy nghĩ hoàn toàn đúng!Quả nhiên là vợ chồng ~"Chỉ là còn chưa nghĩ ra, làm sao để cho hắn từ bỏ." Hoa Chiêu nói.Diệp Thâm nói: "Chuyện này không cần em nghĩ, để cho người nhà họ Lục tự nghĩ, trời giáng xuống năm công việc, để cả nhà họ thoát khỏi xuất thân nông thôn, có công tác, đương nhiên bọn họ phải ra chút sức. Không ra được, không có biện pháp, vậy chúng ta cũng không có biện pháp.”Diệp Thâm nói: “Nghe em nói những điều này, Triệu Nhã Phân và Lục Nguyên kỳ thật rất xứng đôi, để họ ở cùng một chỗ đi, tránh gây họa cho người khác. Cùng lắm thì sau khi kết hôn để cho người Triệu gia đuổi bọn họ đến vùng xa xôi ở đó cả đời.”Hoa Chiêu cười ha ha: “Em cũng nghĩ như vậy! Chỉ là cảm thấy có chút tiện nghi cho người Lục gia, trời giáng xuống năm công tác, là chuyện bao nhiêu người tha thiết ước mơ.”Diệp Thâm lại lắc đầu: “Đây thì tính là chuyện tốt gì? Một tháng vài chục đồng tiền lương, ràng buộc họ suốt đời, để cho họ bỏ lỡ thời kỳ hoàng kim.”Anh chậm rãi có dự cảm, thời kỳ hoàng kim của đại lục này đã đến, khắp nơi đều là vàng!Đặc biệt là ở Bằng Thành, loại cảm giác này đã rất rõ ràng, phàm là làm chút gì đó, một ngày kiếm được mấy chục đồng cũng là ít.Hiện tại giới thiệu công tác cho người Lục gia, nhìn có vẻ là tốt, trên thực tế là cắt đứt cơ hội phát tài của bọn họ, chưa chắc đã tốt.Một chút băn khoăn cuối cùng trong lòng Hoa Chiêu đã không còn, lập tức đứng lên: "Em đi tìm anh cả!”Loại chuyện này, còn phải nhờ Diệp Danh ra tay.Tay cô còn chưa dài như vậy, người nhà họ Lục cách xa ngàn dặm.Diệp Danh vừa lúc tan tầm trở về, nghe thấy vậy anh gật đầu, đây chỉ là chuyện nhỏ, đã đi gọi điện thoại.Anh càng tàn nhẫn hơn, sắp xếp công tác cho người Lục gia đều là công tác tạm thời.Nhưng việc này còn phải để Ngũ Lạc đi qua thương lượng với người Lục gia một chút.Phải mất thời gian.Đào Lam bên kia đã thương lượng xong với Trương Tiểu Mạch, Trương Tiểu Mạch không có ý kiến gì, hết thảy đều nghe theo Hoa Chiêu.Hoa Chiêu cũng không nói gì, đều nghe ý của Đào Lam.Ý tứ của Đào Lam chính là nghe Triệu gia, làm cho Triệu gia càng hài lòng.Triệu gia cũng rất nhiều suy nghĩ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận