Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1360 - Mỹ Nhân Kế.



Chương 1360 - Mỹ Nhân Kế.



Chương 1360: Mỹ Nhân Kế."Ai nói chúng ta tám đời bần nông? Đó là giả! Ông nội cô có thể không nói cho cô biết, tổ tiên chúng ta làm quan lớn! Ông tôi giữ những thứ tốt trong nhà của tôi.”Hoa Tiểu Ngọc kiên trì giải thích, nhưng ngược lại nó đã chống lại lời nói dối lúc trước của cô ta.Cô ta ở trước mặt người Chu gia tìm cách nâng cao giá trị bản thân, vẫn nói với bọn họ tổ tiên của cô ta làm quan lớn, lúc cô ta ở nhà cũng là đại gia tiểu thư, chẳng qua sau đó bị người ta hãm hại lưu lạc bên ngoài."Mặt dây chuyền đó thực sự là của tôi! Trả lại cho tôi! Anh Hiếu, anh hãy tin em!” Hoa Tiểu Ngọc lắc lắc cánh tay Chu Hiếu làm nũng nói.Làm Hoa Chiêu rùng mình đến mức lại xoa xoa cánh tay.Cô đem mặt dây chuyền bỏ vào trong áo, liếc xéo Chu Hiếu một cái: "Vị em rể Chu này nhìn cũng có thân phận có địa vị, không phải cũng muốn cướp đồ của tôi chứ?"“Không." Chu Hiếu lập tức nói.Một mặt dây chuyền, hắn không để vào mắt, không phải là một viên đá thôi sao?"Anh Hiếu" Hoa Tiểu Ngọc còn lắc lư.Chu Hiếu lập tức trầm mặt nhìn cô ta: "Cho dù là tổ tiên em truyền xuống, truyền cho cô ấy cũng là chuyện nên làm, em lại muốn như vậy, mặt dây chuyền này có ý nghĩa gì?”Hắn vẫn tin lời Hoa Chiêu nói.Hoa Chiêu vừa nhìn đã không giống một người biết nói dối!Hoa Tiểu Ngọc tức chết, cũng không dám đòi mặt dây chuyền nữa.Hoa Chiêu chống ghế đứng lên, đi về phía Lưu Minh và Chu Binh.Chu Hiếu cũng không ngăn cản.Tiểu mỹ nhân mềm mại như vậy, ở trong địa bàn của hắn, trong lòng bàn tay, còn có thể làm gì?Hoa Chiêu ngồi xổm bên cạnh Lưu Minh và Chu Binh, kiểm tra thương thế của bọn họ.Hai người bị trói vào cột sắt, da bóc thịt bong, mặt mũi bầm dập, hình như đã bị đánh đập.Lòng bàn chân của mỗi người là một vũng máu lớn, và đang tăng dần.Nếu không cầm máu, hai người có thể chết vì mất máu quá nhiều.Hoa Chiêu vội vàng tìm điểm chảy máu, sau đó đồng tử co rụt lại.Gân chân hai người đã bị cắt đứt, gân trong suốt bại lộ trong không khí, máu tươi xung quanh chảy ra.Bây giờ họ vẫn có thể đứng, hoàn toàn bởi vì bị trói vào cột.Khóe mắt Hoa Chiêu muốn nứt ra! !Cô run rẩy nắm lấy chân hai người, gân chân gãy, cô có thể chữa được không?Nếu như chữa không tốt"Ừm" Miệng Lưu Minh và Chu Binh bị dây thừng bịt chặt, không phát ra được thanh âm, hai người đồng thời lắc đầu, để Hoa Chiêu đừng khổ sở.Công việc vệ sĩ từ trước đến nay rất nguy hiểm, có ngày hôm nay đều là bởi vì kỹ năng của bọn họ không bằng người! Bọn họ quá sơ suất, không phát hiện dị thường!Không liên quan gì với Hoa Chiêu, thật sự muốn trách, cũng chỉ có thể trách Hoa Tiểu Ngọc!“Đi lấy thuốc, cầm máu cho bọn họ!” Hoa Chiêu ngồi xổm trên mặt đất, khàn khàn hô.Bất cứ ai cũng có thể nghe thấy sự tức giận bị đè nén của cô.Hoa Tiểu Ngọc rốt cuộc cũng cảm thấy thoải mái trong lòng."Hai người làm, chết thì chết, có gì đặc biệt." Hoa Tiểu Ngọc vui vẻ nói.Chu Hiếu cũng đứng không nhúc nhích, hai người này nhất định phải chết, giữ lại bọn họ chính là tai họa ngầm.Lúc trước không giải quyết ngay, là để cho mấy người trẻ trong nhà luyện tập.Về phần hai nữ nhân kia, ngược lại có thể lưu lại.Phụ nữ mà, không thể tạo ra song gió.Còn là hai nữ diễn viên, xinh đẹp, hữu ích.Hoa Chiêu đứng lên, từng bước từng bước đi tới trước mặt Chu Hiếu, mặt không chút thay đổi nói: "Tôi gọi anh một tiếng em rể, anh đi lấy chút thuốc cầm máu cùng băng gạc tới đây.”Chu Hiếu không thích tiếng em rể này, nếu là "anh Hiếu " còn chấp nhận được.Những lời này của Hoa Chiêu cũng không có bộ dạng cầu người.Nhưng giọng nói của cô mềm nhũn, bộ dáng lại đẹp như vậy, hiện tại đáy mắt đều là truyệt vọng và bất lực, như thể thế giới bây giờ chỉ có hắn mới có thể làm chủ.Nỗi buồn của cô là do hắn quyết định!Hắn nói một câu có thể để cho cô lên thiên đàng, cũng có thể để cho cô xuống địa ngục!Cảm giác chưa bao giờ có này trong nháy mắt khiến đầu óc Chu Hiếu lâng lâng, gọi ra ngoài: "Lấy hộp thuốc tới đây!”“Anh Hiếu!” Hoa Tiểu Ngọc dậm chân.Chu Hiếu không quan tâm, cho cô hòm thuốc thì thế nào, cầm máu xong thì những người này có thể sống? Bây giờ sống thì sao?Lúc Hoa Chiêu không nhìn thấy, kéo ra giải quyết ném ra biển cho cá ăn, cũng giống nhau.Hoa Chiêu cầm rương thuốc, đáy mắt rưng rưng, "Cảm kích" nhìn lướt qua Chu Hiếu, lập tức ôm hòm thuốc trở về bên cạnh Lưu Minh cùng Chu Binh.Mỹ nhân kế gì đó, nên dùng thì phải dùng, cũng không làm chậm trễ cô quay đầu sẽ tính sổ!Hòm thuốc của Chu gia đầy đủ đồ đạc, vừa nhìn đã biết rất chuyên nghiệp.Bên trong thậm chí còn có dao nhíp nhỏ, còn có chỉ khâu dùng để phẫu thuật.Hoa Chiêu hài lòng, sau đó dùng thủ pháp chuyên nghiệp xử lý cho hai người, khâu lại, băng bó.Thuận tiện bí mật lấy thuốc nước trong không gian bôi lên vết thương của bọn họ.Mấy năm nay, cô chưa từng dừng học y, mỗi tháng đều phải trở về vài ngày, tiếp nhận kiểm tra của ông Tôn.Ông Tôn đã cho phép cô xuất sư, chẳng qua chính cô lại không muốn động đậy.Chuyện giữa các bác sĩ và bệnh nhân quá rắc rối.Lúc trước cô học y phần lớn là vì một ngày nào đó mình có thể dùng được.Không nghĩ tới, hiện tại thật sự phải dùng.Lưu Minh và Chu Binh hiển nhiên đã cảm giác được.Vết thương trên người không còn đau lắm nữa, chân mất đi tri giác lại đau nhức kịch liệt.Đó là một điều tốt!Hai người cúi đầu, che giấu kích động trong đáy mắt.Không ai muốn trở thành người tàn tật."Khụ khụ" bên cạnh mặt đất, Tống Tuyết đột nhiên phát ra một tiếng ho khan, chậm rãi tỉnh lại.Nhìn thấy trần nhà xa lạ trước mắt, cô ấy còn có chút mơ hồ, đầu óc cũng thật sự mơ hồ, cho đến khi cô ấy vừa quay đầu, phát hiện Lưu Minh máu chảy đầm đìa, trong nháy mắt tỉnh táo lại như điện giật, ngồi thẳng dậy, liền xông về phía hắn.Nhưng chân cô ấy bị trói, không thể bước, người lại mềm nhũn ngã trên mặt đất."Tôi đang nằm mơ?" Tống Tuyết trừng mắt nhìn Lưu Minh và Chu Binh giống như người máu, còn có Hoa Chiêu bên cạnh bọn họ.Hoa Chiêu lắc đầu với cô ấy.Khuỷu tay và bàn tay vừa rách da cũng đau đớn, nói cho Tống Tuyết biết đây không phải là giấc mơ.Cô ấy không thét chói tai, mà quay đầu đánh giá xung quanh, trong nháy mắt đoán được bảy tám phần.Họ đã bị bắt cóc, lại ở trong một hang động, la hét cũng vô ích.Cô ấy bình tĩnh ngồi trên đất, nhìn Hoa Chiêu.Hoa Chiêu không bị khống chế, là mấu chốt để bọn họ có thể đi ra ngoài hay không.Hoa Chiêu rất tán thưởng biểu hiện của cô ấy.Chỉ có gặp phải chuyện, mới có thể nhìn rõ tố chất của một người.Xử lý xong vết thương của Lưu Minh và Chu Binh, hòm thuốc này Hoa Chiêu cũng không trả lại, mà đẩy sang một bên.Cô lại đi tới trước mặt Chu Hiếu, lạnh mặt "kiêu ngạo" nói: "Tôi đói bụng, muốn ăn cơm.”“Cô cho rằng mình đang ở khách sao?!” Hoa Tiểu Ngọc tức giận nói.Cô ta thật sự tức chết, Hoa Chiêu tuy rằng thuận lợi bị bắt, nhưng sau khi vào cửa, không có một chuyện nào thuận lợi!"Vậy anh muốn tôi chết đói?" Hoa Chiêu nhìn Chu Hiếu.Chu Hiếu làm sao chịu được, lập tức gọi người chuẩn bị cơm tối, còn phải chuẩn bị thịnh soạn!



Bạn cần đăng nhập để bình luận