Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1561 - Bố vợ



Chương 1561 - Bố vợ



Chương 1561: Bố vợHiện trường đông cứng.Diệp Đan đã tê rần.Cha mẹ Triệu gia ngược lại thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt xem kịch hay.Triệu Hiểu Tuệ từ trong phòng đi ra, vô tội nhìn Diệp Đan.Bây giờ không liên quan đến cô ta! Là Vương Kiến tự mình tìm tới!"Tôi là chồng của Lý Đan, anh là ai?" Điền Tín hỏi ngược lại."Lý Đan?" Vương Kiến nghi hoặc một chút liền hiểu rõ, Diệp Đan là đổi tên đổi họ.Chuyện đó không quan trọng."Tôi mới là chồng cô ấy!" Vương Kiến nổi giận đùng đùng, nhào tới đánh.Hắn ở trong tù làm việc, nghỉ ngơi có quy luật, rèn luyện thân thể nhiều năm, rất có khí lực, có tốc độ.Không phải Điền Tín một thân thịt mỡ có thể đánh được.Vài cái đã bị Vương Kiến đè trên mặt đất mà đánh.Những người khác đều trốn xa, bao gồm cả Điền Lỗi.Diệp Đan rốt cuộc phản ứng lại, kéo Vương Kiến: "Đừng đánh đừng đánh!”Cô ta không kéo được, càng kéo Vương Kiến đánh càng ác liệt.Thẳng đến khi Điền Tín bị đánh đến mặt đầy máu, người Triệu gia sợ xảy ra chuyện, mới kéo người ra.Điền Tín từ trên đất đứng lên, quay đầu lại mắng Diệp Đan: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"“Chính là như vậy." Diệp Đan nói: "Tôi cũng từng nói với anh trước đó tôi đã kết hôn, khác biệt chỉ là hắn không phải chết, mà là ngồi tù, tôi không muốn đề cập tới.”Lý do này cũng không phải là không được.Vương Kiến lại nổi giận, chỉ vào Diệp Đan nghiến răng nghiến lợi nói: "Vì sao tôi lại ngồi tù, cô không biết sao? Kết quả là, cô quay đầu kết hôn với một người khác? Được rồi! Cô hay lắm, Diệp Đan!”"Cô đừng quên, chúng ta còn chưa ly hôn! Tôi sẽ kiện cô vì tội trùng hôn!” Hắn quay đầu rời đi.Diệp Đan sợ hãi, vội vàng đuổi theo.Trong phòng, Điền Tín nghe Vương Kiến nói, cũng sợ hãi, hô Điền Lỗi: "Đỡ cha đứng lên! Đi thôi!”Lúc này tội trùng hôn còn tương đối dễ phán định, nếu Diệp Đan thật sự không ly hôn với người trước đó, lại cùng hắn nhận giấy chứng nhận kết hôn, lại sinh con.Vậy hắn cũng có tội!Không chừng sẽ vào tù ở một hai năm, vậy cũng không cần làm người nữa.Hai người nói đi là đi, quên luôn Điền Kiệt.Triệu Hiểu Tuệ vội vàng đưa qua cho bọn họ."Con trai anh, mau mang theo, đừng bỏ lại." Triệu Hiểu Tuệ nói.Điền Tín trừng mắt, túm lấy Điền Kiệt, nói với cha mẹ Triệu: "Chưa từng thấy qua người làm cha mẹ như các người! Con gái mình làm ra loại chuyện này, không biết ngăn cản sao?”Bà Triệu nhịn nửa ngày không chịu nổi nữa: "Chúng tôi cũng không phải là ba mẹ cô ta, là cô ta cầu xin chúng tôi giả vờ một chút.""Mẹ!" Triệu Hiểu Tuệ vội vàng ngăn lại.Mẹ Triệu còn tiếp tục nói: "Đã như vậy, sớm muộn gì hắn cũng phải biết, hơn nữa đây cũng không phải là lúc lừa gạt, nhanh chóng để hắn mang đứa nhỏ này của Diệp Đan đi tìm ông ngoại thật sự của hắn, có lẽ người ta nể mặt đứa nhỏ, có thể khuyên Vương Kiến, thậm chí người một nhà còn làm lành với nhau.”Diệp Đan cùng gia đình hòa thuận, cũng không có tâm tư lại đến uy hiếp con gái bà ta nữa.Triệu Hiểu Tuệ đột nhiên cảm thấy mẹ nói có lý.Điền Tín có chút bối rối, ngay cả cha mẹ cũng là giả? Tên cũng là giả à? Người phụ nữ kia rốt cuộc có bao nhiêu chuyện gạt hắn?"Cô nói với tôi một lời, Lý Đan, không, Diệp Đan, rốt cuộc cô ấy xảy ra chuyện gì?" Điền Tín hỏi Triệu Hiểu Tuệ.Triệu Hiểu Tuệ liều mạng lắc đầu: "Chuyện này tôi cũng không dám nói, chính anh đi hỏi cha mẹ cô ấy đi, tôi nhiều lắm cũng chỉ có thể nói nhà cô ấy ở đâu cho anh biết, anh ngàn vạn lần đừng nói là tôi nói!”Triệu Hiểu Tuệ vội vàng báo địa chỉ.Điền Tín nghe xong, một lần nữa lấy lại lễ vật mang đến, mang theo con trai cùng nhau rời đi.Mẹ Triệu ở phía sau nói thầm: "Bộ dạng nghèo nàn, còn nói một năm kiếm được mấy trăm ngàn, thật biết khoác loác.”Xuống lầu, Điền Tín một đường cũng không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Đan và Vương Kiến."Mẹ nó, không biết đã đi nơi nào thổi lửa cùng tình cũ rồi! Đi thôi!" Hắn chặn một chiếc taxi, trực tiếp ôm con đến đại viện Triệu Hiểu Tuệ nói.Đến nơi, phát hiện trước cửa đại viện lại có người đứng canh gác.Điền Tín lập tức nghiêm túc lên.Chỗ này đúng rồi, vậy mới phù hợp với năng lực của Hoa Chiêu.Hắn cũng không chỉnh chu cho chính mình, mặt đỏ bừng xuống xe.Nếu không phải trong tay hắn còn mang theo lễ vật cùng một đứa nhỏ, họng súng của người gác cửa sẽ nhắm vào hắn."Ai? Anh làm gì ở đây?" Nhưng vẫn hét lên từ xa."Tôi, tôi tới bái phỏng Diệp Thượng, tôi, tôi là thân thích của ông ấy." Điền Tín nói.Người gác cổng quan sát hắn từ trên xuống dưới, cũng không xác định Diệp Thượng có thân thích như vậy hay không.Tết đến, có lẽ là người thân đã bao nhiêu năm không liên lạc đến tận nhà."Ông ấy không có ở nhà." Người gác cửa nói thẳng.Diệp gia hàng năm ba mươi tết đều tụ tập cùng một chỗ, trước đó hắn đã tận mắt nhìn thấy xe của Diệp Thượng rời đi."Tết đến, sao ông ấy có thể không ở nhà? Tôi thực sự là họ hàng của ông ấy!”Điền Tín sử dụng tất cả vốn liếng, lại kéo Điền Kiệt ra làm bộ đáng thương, người gác cửa mới đáp ứng gọi điện thoại cho Diệp Thượng hỏi một chút, có muốn gặp thân thích này của ông ấy hay không.Diệp Thượng đang nói chuyện phiếm với anh cả, điện thoại nhà vang lên, ông ta tiện tay nhận lấy."Điền Tín? Tôi không có họ hàng họ Điền.” Diệp Thượng nói.Ánh mắt người gác cổng nhìn Điền Tín càng sắc bén hơn, Điền Tín chỉ có thể hô to: "Tôi là người đàn ông của Diệp Đan! Tôi đã có một đứa con với Diệp Đan! Đứa trẻ muốn gặp ông bà!”Ánh mắt của người gác cửa mở to, hắn làm bảo vệ nhiều năm, nghe nói nhà Diệp Thượng có một đứa con gái bị trục xuất, tên là Diệp Đan.Con của Diệp Đan thường xuyên ra vào, mọi người muốn quên cô ta cũng khó.Ánh mắt Diệp Thượng cũng trợn lên, sắc mặt cũng trong nháy mắt đen kịt."Để cho hắn chờ, tôi sẽ trở về." Diệp Thượng nói xong cúp điện thoại."Làm sao vậy?" Diệp Mậu hỏi.Diệp Thượng dừng một chút, nói thật: "Có một người đàn ông tự xưng là người đàn ông của Diệp Đan, hiện tại mang theo đứa nhỏ của Diệp Đan đến gặp em.""A?" Diệp Mậu cũng sửng sốt.Hoa Chiêu cùng Diệp Thư nghe thấy động tĩnh, liếc nhau, đã biết sẽ có ngày này.Giấy không thể gói được lửa.Chỉ là không nghĩ tới ngày này lại đến nhanh như vậy.Lưu Nguyệt Quế cũng nghe thấy, hạt dưa trong tay rơi đầy đất."Cái gì? Diệp Đan đã kết hôn lần nữa? Và có con? Con bé không nói với tôi! !”Diệp Đan tuy rằng một năm gọi cho bà một hai cuộc điện thoại, nhưng đều chỉ tùy tiện tán gẫu, báo bình an, loại chuyện này thật sự không nói.Ánh mắt Diệp Thượng lập tức sắc bén bắn về phía bà: "Nó đã liên lạc với bà?”Lưu Nguyệt Quế rụt bả vai lại: “Chỉ ngày lễ tết gọi điện thoại, báo bình an."“Mau đừng nói chuyện nữa, đi gặp người đi." Diệp Chấn Quốc đen mặt mở miệng.Ông không hối hận khi trục xuất Diệp Đan ra khỏi gia tộc.Nếu không có loại trưởng bối này làm gương, sẽ ảnh hưởng xấu cho thế hệ tiếp theo.Thế nhưng Diệp Đan lén liên lạc với cha mẹ ông cũng không ngăn cản, coi như nó có lương tâm.Chỉ là bây giờ lại gây ra mớ hỗn độn để cho cha mẹ thu thập!Diệp Thượng và Lưu Nguyệt Quế vội vàng mặc áo khoác muốn đi.Hoa Chiêu đứng lên: "Cháu đi theo xem một chút đi."“Không cần không cần, bọn thím có thể xử lý được." Lưu Nguyệt Quế nói."Được cái gì mà được? Loại chuyện này, chúng ta đều hai mắt mò mẫm, để Hoa Chiêu đi theo.” Diệp Thượng nói."Lúc trước cháu đã gặp qua Điền Tín này, có cháu ở đây, cũng đỡ cho hắn nói bậy lừa hai người." Hoa Chiêu nói."Hả? Cháu gặp anh ta khi nào?” Lưu Nguyệt Quế hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận