Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 99 - Thơm Quá



Chương 99 - Thơm Quá



Chương 99: Thơm Quá.“Chị không muốn sống cuộc sống như vậy một ngày nào nữa.” Diệp Thư nói: “Lần này chị về rồi, chính là không muốn quay lại đó nữa”.“Vậy còn công việc của cháu?” Diệp Phương hỏi.“Cháu đã sắp xếp để trở về thủ đô, và đoán chừng lệnh điều động sẽ sớm xuống." Diệp Thư nói.“Cháu có kế hoạch là được rồi.” Diệp Phương gật gật đầu, xem ra cháu gái không phải nhất thời nói vui.“Sau đó thì sao, rời đi như vậy không phải cách tốt a? Nhà trai sẽ đồng ý sao?” Hoa Chiêu đột nhiên hỏi.Diệp Thư và Khổng Kiệt lại là quân hôn, nhưng Diệp Thư vẫn là công chức, nếu cô ấy muốn rời đi, người đàn ông phải đồng ý, trừ khi anh ta có lỗi nghiêm trọng.Và những mâu thuẫn mẹ chồng - con dâu “một chút”, bạo hành lạnh hoàn toàn không phải là lỗi nghiêm trọng, thậm chí không phải là lỗi.Chỉ cần Khổng Kiệt không điên, anh ta sẽ không đồng ý ly hôn.Diệp Thư cũng biết điều này, vẻ mặt có chút ảm đạm: "Không rời đi được thì cứ sống ly thân! Tôi không bao giờ muốn trở lại ngôi nhà đó!"Điều này không sao cả, cả hai đều là những người vô tình bận rộn, nếu một bên cố tình né tránh bên kia thì nhiều năm không gặp một lần là chuyện bình thường.Nghĩ đến sẽ không bao giờ gặp lại gia đình nhà chồng nữa, Diệp Thư lại thấy vui vẻ.“Đừng nhắc tới chuyện của chị nữa, giúp hai đứa dọn dẹp xong nhà cửa, chúng ta cũng nên đi.” Diệp Thư chớp mắt nhìn em trai: “Đừng làm chậm thời gian ở một mình của đôi vợ chồng trẻ.”Diệp Thâm giả vờ như không nghe thấy, tay chân nhanh nhẹn bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.Hoa Chiêu cũng phải làm, bị hắn đè lại ở trên ghế: "Toàn bộ đều là bụi, em đừng làm sẽ bị sặc, sau khi lau dọn sạch sẽ em lại vào."Kết quả, sau khi lau hết phòng, Hoa Chiêu lại bị đè lên ghế: "Nặng quá, đừng kéo."Hoa Chiêu cũng muốn dọn dẹp một khoảng trống nhỏ trong sân, trước đây là một khu vườn nhỏ nhưng giờ đã bỏ hoang, cô dự định sẽ dọn dẹp nó và trồng rau.Diệp Thâm vừa nhìn thấy, giật lấy cái cuốc của cô: "Bỏ đó đi, lát nữa anh sẽ làm."Diệp Phương và Diệp Thư nhìn nhau, nháy mắt. Thật không ngờ thằng nhóc này lại có một mặt như vậy ...Diệp Thư trong lòng vừa ấm áp vừa ghen tị, trên đời này vẫn có nam nhân tốt, nhưng thật đáng tiếc nam nhân tốt lại là em trai của cô.Hoa Chiêu trong lòng cũng nóng lên, nhìn Diệp Thâm nở nụ cười ngọt ngào: "Em đi nấu cơm! Cái này thì có thể a?"Diệp Thâm suy nghĩ một chút, gật đầu, hắn thật sự không biết nấu ăn, cho dù có, hắn chắc chắn không thể so với tay nghề của Tiểu Hoa."Hãy cẩn thận, đừng đứt tay", anh nói.“Sắp xong rồi!” Diệp Thư không chịu được nữa: “Đợi hai người chúng tôi đi rồi lại dính nhau!”Diệp Thâm làm như không có nghe thấy, tiếp tục dọn đồ đạc.Hoa Chiêu vui vẻ đi nấu cơm.Sau khi dọn dẹp cả tiếng đồng hồ, mọi thứ về cơ bản đã ổn định, và cuối cùng nơi đây cũng giống như một ngôi nhà, có hơi thở của cuộc sống.Bữa cơm của Hoa Chiêu cũng đã chuẩn bị xong, mùi thơm tỏa khắp sân.Diệp Thư sớm đã ném đồ đạc rồi đi theo Hoa Chiêu bận trước bận sau rồi."Uầy em thật là lợi hại!"“Chỉ là rau xanh mà thôi, làm sao có thể ngon như vậy?” Cô vẫn ăn vụng hết lần này đến lần khác."Tay nghề giỏi hơn đầu bếp nhà hàng!""Đã lâu chị không được ăn món ngon như vậy!"Cô ấy cũng không biết nấu ăn, hầu như chỉ ăn cơm nhà ăn, một vài lần đi ăn tiệm, sau này mẹ chồng đến thì ăn đồ ăn cho heo.Cấp độ nấu ăn của bà Khổng là cấp độ ăn không chết người.Sau khi bữa tối thịnh soạn và ngon miệng kết thúc, Diệp Thư vội vàng đi rửa bát.Cô ấy không thể nấu ăn, nhưng cô ấy có thể rửa bát.Bị mẹ chồng bức ra đấy.Ngay từ đầu ở nhà cô cũng không rửa chén, tay của cô quý giá cỡ nào… Cô là diễn viên, có đôi khi chính là có cảnh chụp đôi tay, cũng không thể cô có một khuôn mặt như hoa như ngọc mặt, lại có một đôi tay bà lão.Nhưng vì chuyện này mà ngày nào cô cũng bị mẹ chồng mắng mỏ, sau này vì suy nghĩ đến hàng xóm nên cô đành phải nhân nhượng.Ngay từ đầu Khổng Kiệt là ủng hộ cô mười ngón không dính nước mùa xuân đấy, sau khi về nhà đều là hắn nấu cơm rửa chén, chưa bao giờ một câu oán hận, nhưng là về sau, hắn vậy mà cũng hiểu được mẹ hắn nói rất đúng, rửa cái chén thì làm sao vậy? Có người phụ nữ nào có không rửa chén? Đều là sĩ diện cãi láo…Diệp Thư lắc đầu: "Chị đi đây, về nhà xem cái kẻ phiền phức kia. Thật sự phiền phức, buổi tối không biết để cô ta ở đâu?"Nhà ông nội kiên quyết không được! Cô phải quay lại và đưa cô ta đi!Tránh để cô ta làm điều gì đó kỳ lạ mất mặt ông nội!Bố mẹ cũng thế, mất mặt thì sẽ mất thể diện.Hơn nữa, ngăn kéo trong nhà của ba mẹ đều không có khóa, ban ngày cũng không có ở nhà, mẹ có mấy thứ hay ho, đến lúc đó mất cái gì ... Cô thực sự rất xấu hổ.Cô ấy chưa nói gì về việc Khổng Ni vì nợ tình mà lấy đồ của người khác.Dù mọi người đều là người thân, dù là ở nhà riêng nhưng cô cũng cho rằng đó là đồ ăn trộm, sau cùng Khổng Ni lấy tiền của cô rồi quay lại tiêu xài. Lấy đồ của cô ấy, dùng hoặc cho đi và không bao giờ trả lại. Đây không phải là đồ trộm thì sao?Với kiểu em dâu thế này thì sao mà không biết xấu hổ nói ra.“Đưa cô ta đến chỗ của cô.” Diệp Phương nói: “Nhà cô thích hợp.” Mấy người hàng xóm xung quanh nhà bà thực sự thích hợp với Khổng Ni.“Vậy thì rắc rối cho cô rồi ~” Thực ra Diệp Thư cũng nghĩ vậy, sống ở nhà của Diệp Phương là thích hợp nhất.Trước khi đi, Diệp Phương lo lắng gọi Diệp Thâm qua một bên."Con bé bây giờ còn ít tháng nên không thể làm như vậy! Có biết không?" Diệp Phương nhìn chằm chằm Diệp Thâm nói.Đã ba tháng rồi, không sao ... nhưng Diệp Phương lo lắng cháu trai của mình. hắn tay chân vụng về đấy, khí lực còn lớn, vạn nhất không kìm được thì làm sao bây giờ?Diệp Thâm đỏ mặt gật đầu: "Cháu biết."Diệp Phương lại ân cần dạy bảo một phen, mới lo lắng mà thẳng bước đi.Trong khoảng sân rộng lớn, chỉ có Hoa Chiêu và Diệp Thâm. Và tất cả những công việc phải làm, chỉ giặt giũ và ngủ ...Hoa Chiêu không nhăn nhó, đi phòng vệ sinh tắm rửa sạch sẽ không có việc gì, liền lên giường chuẩn bị đi ngủ.Diệp Thâm không nói chuyện, sau khi rửa sạch sẽ liền theo cô, nằm xuống bên cạnh Hoa Chiêu.Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng ve sầu trong sân.Lần này, không gian cuối cùng cũng là của hai người họ. Không giống như trước đây, cách đó vài mét đều là cảnh vệ huấn luyện đặc biệt thính giác nhạy bén và cảnh giác, thậm chí không dám phát ra tiếng động ...Diệp Thâm vươn tay ... ôm lấy tiểu Hoa nhi thơm ngát trong tay.Anh thở dài một hơi, cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cô: "Thơm quá..."Anh duỗi tay xuống ... và đặt lên bụng cô.“Ngủ đi.” Anh khàn giọng nói.Hoa Chiêu cười thầm.Anh có thể cảm nhận rõ ràng sự run rẩy mềm mại của cô."Này ..." Anh lại thở dài: "Ngủ đi, còn chưa ngủ nữa, cẩn thận anh ăn thịt em.""Đến a..." Giọng Hoa Chiêu khéo dài quyến rũ.Diệp Thâm đột nhiên hít một hơi lạnh, siết chặt cánh tay, hung tợn nói: "Ngủ đi!""Haha ~"Hoa Chiêu cười đến run rẩy ~ Cảm giác được vòng tay ôm càng ngày càng cứng, rốt cuộc không dám làm loạn nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ, không bao lâu liền ngủ.Diệp Thâm lập tức vừa vui mừng vừa thất vọng ...



Bạn cần đăng nhập để bình luận