Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1130 - Rốt Cuộc Là Hắn Giống Ai.



Chương 1130 - Rốt Cuộc Là Hắn Giống Ai.



Chương 1130: Rốt Cuộc Là Hắn Giống Ai.Lưu Minh mở cửa.Đào Lam tiến vào, nói xin lỗi với mọi người: "Thật xấu hổ, các bạn sinh viên còn nhỏ, không hiểu chuyện, kính xin các vị thứ lỗi."Vóc người Đào Lam lớn lên coi như đẹp trai, khí chất nhã nhặn, nho nhã lễ độ, rất dễ dàng làm cho người ta có hảo cảm.Vốn sắc mặt mấy người Từ Mai vốn đang khó chịu nhưng thấy hắn phân rõ phải trái, biểu lộ rốt cuộc cũng hòa hoãn.Hoa Chiêu cười cười, mời hắn: "Thầy Đào, cùng ăn không?"Đào Lam đáp lại cô bằng một cái mỉm cười: "Không được, bên ngoài nhiều sinh viên vẫn đang chờ tôi dàn xếp, để lần sau vậy."Hắn khách khí nói vài câu rồi rời khỏi phòng.Diệp Lị thở phào, cô ta sợ Đào Lam cùng Hoa Chiêu có xung đột, cũng may không có.Hơn nữa nhìn bộ dạng, Hoa Chiêu hình như đối với hắn cũng có ấn tượng rất tốt. . . . Thật tốt.Cô ta vụng trộm cười một cái.Đào Lam sau khi đi ra ngoài, lại nhíu mày.Hắn không nghĩ tới Hoa Chiêu sẽ đến.Không, hắn không nghĩ tới Diệp Lị sẽ có người nhà theo tới. Lại thêm một người đàn ông không tầm thường đi theo…Tuy hắn không điều tra rõ bối cảnh của Diệp Lị, nhưng điều này càng nói rõ hơn một vấn đề, hắn căn bản không thể tiếp xúc đến vòng tròn luẩn quẩn của người ta, người kia cách rất xa người bình thường.Hơn nữa nhìn thái độ của Diệp Lị, đã biết người chị dâu này có địa vị cao hơn cô ta nhiều.Loại người này theo tới, kế hoạch của hắn còn có thể tiến hành không?"Thầy! ~" Trang Tiểu Liên lại quấn lên.Đào Lam trông thấy cô ta, đáy lòng bực bội: "Không nghĩ tới bạn học Trang Tiểu Liên lại quan tâm bạn học Tôn Dũng như vậy, sự quan tâm của em nhất định có thể an ủi thương thế của hắn rồi."Trang Tiểu Liên sững sờ, hắn có ý gì?Tôn Dũng trên đất đã dừng khóc, nháy mắt nhìn Trang Tiểu Liên, trong mắt đều là kích động."À ~" Bạn học xung quanh bắt đầu ồn ào.Mặt Trang Tiểu Liên đỏ lên: "Ai quan tâm đến hắn hả? Em mới không có!""Em không phải rất quan tâm hắn sao? Vậy sao cứ níu lấy việc này không thả, giống như muốn thay hắn đòi công đạo vậy?" Đào Lam nói."Thầy!"Trang Tiểu Liên đã biết, Đào Lam đang thiên vị Diệp Lị đấy.Cô ta dậm chân một cái, tùy tiện tìm một phòng rồi đi vào, đóng cửa rầm một cái."Mọi người buổi tối muốn ăn cái gì?" Đào Lam không để ý tới cô ta, càng không để ý tới Tôn Dũng, hỏi mọi người."Em cũng muốn ăn gà hầm nấm!""Nhưng em ăn không nổi.""Cậu mời khách?""Cải trắng khoai tây bao nhiêu tiền?""Màn thầu cũng cần tiền sao?"Mọi người bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận.Đào Lam mỉm cười và gọi trưởng thôn đang lúng túng đứng sau đám đông để thương lượng về bữa tối.Cuối cùng 40 người đặt 4 con gà, mấy nồi khoai tây hầm cải trắng.Mở cửa đã vài năm rồi, các trường đại học nằm ở thủ đô vẫn do người dân thủ đô chi phối.Kẻ có tiền không thể nói là rất nhiều, nhưng trong đám người ít nhất cũng có mấy người có khả năng chi trả.Bên ngoài vô cùng náo nhiệt, Hoa Chiêu cơm nước xong xuôi liền đuổi Diệp Lị đi ra ngoài cùng các bạn học chơi đùa, ở đây chứa không nổi.Diệp Lị kỳ thật cũng không muốn ngồi ở trong phòng, cùng Hoa Chiêu ngủ trên một cái giường gạch? Cô ta sợ mình mất ngủ.Sáng sớm hôm sau, sắc trời mời vừa hừng sáng, mấy người đã dậy rồi.Bên ngoài quá ồn ào."Người trẻ tuổi thật sự có tinh lực tràn đầy, ngày hôm qua náo đến nửa đêm mới ngủ, kết quả trời chưa sáng đã dậy." Hoa Chiêu ngồi dậy nói.Từ Mai liếc mắt nhìn cô: "Làm như cô không phải là người trẻ tuổi vậy, đám sinh viên bên ngoài kia, đừng nhìn mới năm nhất, tôi thấy có mấy người còn lớn tuổi hơn cô, cô tin không?""Ha ha." Hoa Chiêu chỉ cười, trên đời này, không ai có thể biết được tuổi thật của cô. . . Cô đã sống hai đời người.Được rồi được rồi không thể nghĩ như vậy!Cô vĩnh viễn 18 tuổi!Mấy người rửa mặt rồi đi ra ngoài, bên ngoài đang nấu cơm, cũng có một nhóm người đang dùng cơm.Khu nhà thanh niên trí thức này chỉ có 2 cái nồi, tất cả mọi người không thể cùng ăn cơm một lần.Trang Tiểu Liên từ trong bếp đi ra với bình trà không biết mượn được từ đâu, thấy Hoa Chiêu lập tức hừ lạnh một tiếng: "Số lương thực này chúng tôi mua của người dân, cô muốn ăn thì tự mình mua đi! Đừng đem bàn tay mò đến trong nồi chúng tôi!""Ha ha, chính mình không biết xấu hổ, đừng tưởng rằng người khác đều giống mình." Từ Mai vừa nói xong, liền thấy Lưu Minh từ gian phòng bên cạnh đi ra, trong tay bưng một cái nồi.Hoa Chiêu chẳng những mang theo đệm chăn, còn mang theo nồi cùng bếp lò! Còn có các loại nguyên liệu nấu ăn, ô tô bị nhét đến tràn đầy đấy.Hiện tại trong tay Lưu Minh chính là một nồi mì ăn liền, bên trong có rất nhiều trứng gà cùng lạp xưởng hun khói.Ai nói mì ăn liền không khỏe mạnh? Mì phở mà thôi.Cái gì dầu bẩn, cái gì mà chất phụ gia, đây đều là chút khuyết điểm nhỏ nhặt, ở thời đại vật tư thiếu thốn này, mì ăn liền cùng lạp xưởng hun khói quả thực là món ăn cao cấp, mỹ vị nhân gian.Huống chi Hoa Chiêu chỉ dùng mì mua ở ngoài, tự tay cô làm tất cả gia vị.Lưu Minh vừa xuất hiện, tất cả mọi người dừng lại, con mắt đều nhìn theo cái nồi trong tay hắn, không khỏi hít sâu một hơi.Thơm quá ~~"Ăn cơm thôi!" Từ Mai đắc ý trông thấy khuôn mặt cứng lại của Trang Tiểu Liên, quay người kéo Hoa Chiêu vào nhà.Hoa Chiêu im lặng mà cười nói: "Cô chấp nhặt với cô ta làm gì."Trang Tiểu Liên thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, đoán chừng chỉ vừa trưởng thành.Từ Mai cũng cười: "Tôi cũng không biết. . . Coi như tính tình tôi không tốt, gần đây bực bội! Nhìn ai cũng muốn đánh một chầu."Cô ấy bị người Lưu gia làm cho tức giận không có chỗ giải toả.Nổi giận với người Lưu gia? Cô ấy đến nhìn còn không muốn nhìn thấy bọn hắn.Nổi giận với Lưu Tiền? Cô ấy cảm thấy Lưu Tiền đã làm rất khá rồi, luôn ở bên bảo vệ cô ấy, cách cô ấy nối giận với hắn chính là đem hắn giao cho người Lưu gia.Vậy còn có thể tức giận với ai? Với công nhân, với bạn bè sao, đều không được.Tới đây lại có thể đụng phải một người phù hợp rồi!Từ Mai vén tay áo lên, vừa ăn cơm vừa nói: "Mấy ngày nay cô ta chớ chọc tôi, nếu cô ta lại gây sự với tôi, tôi sẽ đánh cô ta! "Diệp Lị đẩy cửa tiến đến, nói với Hoa Chiêu: "Bọn em cơm nước xong xuôi sẽ xuất phát, mọi người cùng đi? Tốt nhất là cùng đi, thầy Đào nói ở đây thế núi hiểm trở, mọi người tốt nhất là đi cùng nhau để có thể chăm sóc lẫn nhau.""Được, bọn chị theo ở phía sau." Hoa Chiêu nói.Diệp Lị yên lòng đi ra ngoài.Cô ta đã có chút hối hận, có lẽ cô ta không nên đáp ứng Hoa Chiêu cùng đi, nhao nhao cãi nhau không nói, đến núi lớn này, cô ta rốt cuộc cũng biết nguy hiểm.Vạn nhất Hoa Chiêu xảy ra chuyện gì, cô ta sẽ là lỗi của cô ta rồi.Bên ngoài ồn ào, cơm nước xong xuôi mọi người chuẩn bị lên núi."Đều theo sát người dẫn đường, không cho phép một mình hành động, rời khỏi đội ngũ lên núi biết không?" Đào Lam dặn dò nói.Mỗi mười người có một người dẫn đường, 3 ngày, 10 đồng.Đám dẫn đường rất vui vẻ, liên tục cùng Đào Lam cam đoan tuyệt đối để ý đến mọi người.Đội ngũ xuất phát, trong sân còn thừa lại Đào Lam cùng hai sinh viên.Còn lại hai người kia không đáng nhờ người dẫn đường, chính hắn sẽ làm người dẫn đường a, hắn ở trong núi lớn này ngây người 6 năm, nghĩ mình sẽ mãi trốn trong ngọn núi lớn này.Diệp Lị cùng Hoa Chiêu đi ra, nói với Đào Lam nói: "Thầy, chúng em cùng đi theo được không?"Đào Lam cười với các cô: "Hoan nghênh."Nụ cười này lại làm cho Hoa Chiêu sững sờ, cười rộ lên, càng nhìn quen mắt rồi, đến cùng là đã gặp ở nơi nào? Hoặc là, giống ai?



Bạn cần đăng nhập để bình luận