Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1504 - Không có tiền



Chương 1504 - Không có tiền



Chương 1504: Không có tiềnPhỉ thúy và kim cương đá quý có một khuyết điểm trí mạng lớn nhất là dễ vỡ.Dây chuyền, nhẫn kim cương đi trên đất bằng chắc chắn không sao, phỉ thúy thì chưa chắc, rất dễ bị vỡ.Nếu một cái tráp này vỡ, hắn ta dùng mạng cũng không đền nổi.O’Neill nhìn dáng vẻ của bọn họ, hơi thở hơi nặng nề.Nhưng hắn không hiểu về phỉ thúy, trước kia cũng ít thấy, không biết giá thị trường của nó.Tráp trang sức được đặt nhẹ nhàng trên cái bàn trải lông thú dày cộp trắng như tuyết, cửa hàng trưởng và một người đàn ông già trông như thiết kế sư đồng thời lấy chìa khóa ra mở cái khóa đồng trên đó, lấy đồ vật bên trong ra.Đừng thấy cái hộp không nhỏ, đồ được đựng trong đó không nhiều, chỉ có hai cái vòng tay, ba cái vòng cổ và một chuỗi vòng hạt.Đồ có tư cách đặt trong đó không nhiều.Hoa Chiêu duỗi bàn tay ngọc ngà thon dài ra tùy ý cầm một cái vòng cổ Băng Chủng Phiêu Lục lên xem, hơi chê bai: “Chạm khắc không tệ, nhưng chất liệu của nguyên liệu này chẳng ra làm sao, không xứng với nét chạm khắc này.”Vì cô chê nguyên liệu, khen chạm khắc nên người đàn ông già bên cạnh nhìn cô một cái, không có vẻ tức giận.Ông ta cũng cảm thấy nguyên liệu này hơi kém, không xứng với chạm khắc của ông ta.Nhưng hiện giờ tài chính của ông chủ hơi căng, trước kia từng cắt mở được nguyên liệu tốt nhưng đồ làm xong bán được một nửa mà vẫn chưa hồi vốn, không có tiền ra ngoài mua đá thô.Vì thế, bình thường ông ta chỉ điêu khắc ít “thứ phẩm”.Mặc dù không hiểu tiếng Trung mà Hoa Chiêu nói nhưng O’Neill đã nhìn ra vẻ ghét bỏ của cô, trong lòng bình tĩnh lại.Đồ bị chê chắc chắn không đắt lắm đâu.Hoa Chiêu nhìn tất cả mọi thứ, hỏi: “Đều gói lại đi, bao nhiêu tiền?”Cửa hàng trưởng kích động đến mức tim đập bình bịch, hắn ta đúng là mắt sáng như đuốc! Đây đúng là khách hàng lớn!“Vòng tay Băng Chủng Dương Lục này ba trăm vạn, vòng tay Tử La Lan cực phẩm này hai trăm sáu mươi vạn, mặt đá dây chuyền Đế Vương Lục này tám mươi tám vạn...” Cửa hàng trưởng bắt đầu báo giá.Cuối cùng nói: “Nếu cô đóng gói mang đi thì tôi có thể làm chủ đưa ra một cái giá rẻ nhất mà Kim Ký chúng tôi có thể chấp nhận cho cô, tám trăm trám mươi tám vạn, phất phất phất*, cô thấy thế nào?”*888 = bát x3= phát tài x3 = phất x3“Tiền Hồng Kông?” Hoa Chiêu lạnh nhạt hỏi.“Đúng vậy, tiền Hồng Kông, cô cũng có thể thanh toán bằng đô la Mỹ, tôi tính tỉ giá cho cô.” Cửa hàng trưởng hiểu chuyện liếc mắt nhìn O’Neill ngồi y như tên ngốc bên cạnh Hoa Chiêu.Với kinh nghiệm làm việc của anh ta, người đến cửa hàng bọn họ mua đồ, nếu là phụ nữ thì sẽ do phụ nữ trả tiền, nếu một nam một nữ thì chắc chắn đàn ông sẽ trả tiền.Năm tám mươi tám, nhân dân tệ đổi ra tiền Hồng Kông là một trăm đô la Hồng Kông được bốn mươi bảy phẩy bảy nhân dân tệ.Nhân dân tệ đổi ra đô la Mỹ là một đô la Mỹ bằng ba phẩy bảy nhân dân tệ.Hoa Chiêu ước tính một khoản cho O’Neill, quay đầu nói với anh ta: “Tôi muốn những thứ này, tổng cộng một trăm hai mươi vạn đô la Mỹ.”Mấy thứ này thôi mà hết một trăm hai mươi vạn đô la Mỹ?O’Neill đang định tỏ vẻ ngạc nhiên, trừng mắt lên cái rồi thu hồi nhanh chóng.Cô Phương đang nhìn kia kìa, anh ta không thể mất mặt được.Nhưng bây giờ anh ta có thể chi hơn hai mươi vạn nhưng một trăm hai mươi vạn thì không dễ thế.Trong tay anh ta không có nhiều tiền nhàn rỗi như thế, anh ta chỉ có tài sản cố định.Bây giờ anh ta bán tài sản cố định đi để trả tiền cũng không phải không được.“Đắt quá sao? Vậy thì thôi, chúng ta đi thôi.” Hoa Chiêu trả đồ lại.Lần này đến lượt cửa hàng trưởng trợn mắt, chẳng lẽ anh ta nhìn nhầm?Anh ta nhìn O’Neill với biểu cảm vi diệu.Vừa ngạc nhiên vừa có chút khinh thường, hóa ra là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, không có tiền còn học người khác làm kẻ ngốc chi tiền cho phụ nữ, bây giờ mất mặt chưa? Đừng nói phụ nữ xem thường anh ta, cửa hàng trưởng cũng xem thường!Anh ta từng luyện tập vẻ mặt này rồi, mười lần như một.Quả nhiên O’Neill bị kích thích, lớn tiếng nói: “Ngồi xuống, đi gì mà đi, không phải chỉ có một trăm hai mươi vạn thôi sao, chẳng đắt bằng cái xe ban đầu tôi tặng cô, chờ đấy, tôi nói người đưa chi phiếu tới.”Cửa hàng trưởng thay đổi sắc mặt đúng lúc, trong ngạc nhiên lại chứa vẻ không thể tin nổi, anh ta có tiền như vậy sao?O’Neill thoải mái hết cả người, sau đó nhắm mắt kiên trì lấy điện thoại ra gọi cho Sunana.“Ký một tấm chi phiếu một trăm hai mươi vạn cho em, em cần dùng.”“Em cần nhiều tiền như thế làm gì?” Susana ngạc nhiên hỏi.Không phải xuống lầu tình cờ gặp Diệp Thư sao?Cô ta tin vào vẻ ngoài và thủ đoạn của em trai mình, dựa vào nguyên tắc trái dấu hút nhau, O’Neill thích hợp xuống đó hơn cô ta.Ai ngờ O’Neill đi lâu như thế rồi mà vẫn chưa quay lại, đi cùng với Diệp Thư rồi, sao giờ lại cần nhiều tiền như vậy?“Em bị bắt cóc à?” Cô ta ngạc nhiên kêu lên.O’Neill cau mày, che loa, nghiêm túc nói: “Đừng nói linh tinh, mau nói vệ sĩ đưa chi phiếu tới...”Anh ta nhìn cửa hàng trưởng, cửa hàng trưởng lập tức khom lưng, cung kính nói địa chỉ.O’Neill nhìn thái độ của anh ta, trái tim không còn đau lắm.Nhưng một giây sau lại đau hơn.Nhớ năm đó, một trăm hai mươi vạn có đáng là gì!Anh ta tùy tiện mua một chiếc xe cũng một trăm vạn, hai trăm vạn, tiêu một trăm vạn mà chẳng hề chớp mắt.Giờ thì tốt rồi, suýt thì bị người ta xem thường vì không mua nổi món đồ.Anh ta đột nhiên liếc qua Diệp Thư, ánh mắt oán hận.Lúc Diệp Thư nhìn sang, anh ta đã nhìn qua chỗ khác.O’Neill thông báo địa chỉ: “Mau mang đến đi, có chỗ cần dùng, đừng hỏi.”Nghe anh ta nói ra địa chỉ một cửa hàng đá quý, còn ở con đường nổi tiếng, Susana không hỏi nữa.Không phải bị bắt cóc, thế mà lại đi mua đồ cho Diệp Thư?Bị khùng à!Tiêu tiền cho một người chết làm gì?À, có lẽ là để lấy lòng cô ta, moi tung tích Tô Hằng từ miệng cô ta.Susana nhẫn nhịn, đau lòng lấy chi phiếu, xé một tấm đưa cho vệ sĩ.Ngoài số tiền mà gia đình cho, cô ta còn là một diễn viên có tiếng.Vì bị chuyện trong nhà liên lụy nên gần mười năm nay không có tác phẩm lớn gì, nhưng thỉnh thoảng cũng quay một vài bộ. Nhất là cô ta có thể hạ mình lấy lòng một vài vị đạo diễn. Cộng thêm tiền vốn trước kia, trong tay cô ta có tiền.Nhưng tiền này kiếm được không dễ dàng chút nào... Một trăm hai mươi vạn tặng không cho người phụ nữ khác, cô ta đau lòng.Cô ta quyết định phải gặp mặt Diệp Thư.Rốt cuộc người phụ nữ không biết xấu hổ ấy có quan hệ gì với Tô Hằng? Còn dám tiêu tiền của cô ta!Dù Diệp Thư là chị em của Tô Hằng, cô ta cũng không thích. Cô ta không thích bên cạnh Tô Hằng xuất hiện bất cứ sinh vật giống cái nào.Susana và tiền cùng nhau tới, sau đó gặp được Hoa Chiêu. Cô ta còn khiếp sợ hơn O’Neill lúc đó: “Sao cô lại ở đây?”Hoa Chiêu khoát tay, không giải thích.Vẻ mặt O’Neill hơi ngượng ngập, đi tới hỏi: “Chi phiếu đâu?”Susana nhìn anh ta rồi nhìn sang đống đồ trang sức trước mặt Hoa Chiêu, hiểu rồi, O’Neill mua đồ cho Hoa Chiêu, dỗ cô vui đây mà.Cô ta bỗng nổi giận, mắng O’Neill: “Đã là lúc nào rồi mà em còn muốn tán gái hả! Còn tiêu nhiều tiền cho cô ta như thế! Một trăm hai mươi vạn! Cô ta xứng sao?”Ở nơi công cộng, mặc dù cô ta nói tiếng Anh những gần một nửa số người ở đây có thể nghe hiểu tiếng Anh.Người ra vào cửa hàng đá quý cao cấp đều biết cả, bao gồm nhân viên phục vụ.Nhất thời, bảy, tám đôi mắt nhìn vào O’Neill.Mặt O’Neill đã biến thành màu đỏ tía.



Bạn cần đăng nhập để bình luận