Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1415 - Tôi Cùng Anh Trở Về.



Chương 1415 - Tôi Cùng Anh Trở Về.



Chương 1415: Tôi Cùng Anh Trở Về.“Cô tốt nhất không nên chỉ đến nhìn xem.” Diêu Khôn khuyên nhủ.Hắn rất thích Tạ Liên Na đấy, xinh đẹp, dễ gần, có năng lực, lại có thể đem mang lại nhiều lợi nhuận cho công ty, người như vậy sao hắn lại không thích?Nếu cô ta chỉ đến xem rồi từ chối, ai biết có làm Hoa Chiêu nổi giận hay không?Nêu hai người phụ nữ này nhìn nhau không vừa mắt, với tính tình kiêu ngạo của Tạ Liên Na, cô ta chắc sẽ không ngu ngốc mà ở lại công ty đâu nhỉ?Diêu Khôn thở dài, nếu như vậy hắn cảm thấy rất đáng tiếc.Hắn mặc áo xong, lấy chứng minh thư, hộ chiếu, ví tiền trong ngăn kéo ra kiểm tra.Thấy hắn cầm hộ chiếu, Tạ Liên Na kỳ quái hỏi: “Anh muốn đi đâu à?”Gần đây đâu có việc gì yêu cầu phải đi công tác.“Tôi phải về Bắc Kinh một chuyến, gặp vợ và con tôi. Bọn họ vừa mới đi mà tôi đã thấy nhớ rồi.” Nói đến đây, Diêu Khôn bất giác mỉm cười.Từ trước đến nay Diêu Lâm vẫn luôn đảm nhiệm chức vụ ở công ty, tin ông bị bệnh không thể truyền ra bên ngoài, chủ yếu là hắn không muốn để ba mình biết.Hắn còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, không thể mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi, dọa cha hắn sợ hãi được. Cho nên đành lấy vợ và con ra làm lá chắn.Nhưng mà hắn thật sự nhớ bọn họ, đặc biệt là Tiểu Mỹ, không có hắn kể chuyện trước khi ngủ, không biết con be có ngủ được không.Ánh mắt Tạ Liên Na lóe lên.“Vậy anh chờ tôi, tôi lập tức đi bàn giao công việc, tôi đi cùng với anh. Nghe nói hải quan ở Trung Quốc rất nghiêm ngặt, có rất nhiều đồ không thể mang theo, tôi không muốn bị bắt lại chỉ vì mấy chuyện thế này.”Diêu Khôn nghĩ một lát, chuyện của ông nội cũng không phải quá khẩn cấp, hơn nữa bây giờ ra sân bay cũng chưa chắc đã có vé.Cách mấy ngày mới có một chuyến bay đến Bắc Kinh, bây giờ muốn xuất phát luôn, có lẽ sẽ phải quá cảnh ở thành phố khác. Lăn qua lăn lại, chưa chắc đã nhanh hơn là chờ thêm một chút.Hắn nói: “Được rồi, vậy cô nhanh lên, 2 ngày, 2 ngày nữa sẽ cóchuyến bay, cô có bàn giao công việc kịp không?”“Không thành vấn đề.” Tạ Liên Na ra dấu OK, nhanh nhẹn dứt khoát đi ra ngoài.Diêu Khôn thích tính cách dứt khoát không dây dưa dài dòng này của cô ta, rất giống với Diệp Thư.Hắn cũng bắt đầu xử lý những công việc trong tay.Sáng sớm hôm sau, Diệp Thư rời giường, quả nhiên đôi mắt có hơi sưng một chút.“Ai nha! Ngày hôm qua chỉ khóc có vài tiếng mà!” Diệp Thư sốt ruột nói.“Chị khóc cả đêm.” Hoa Chiêu ngáp một cái nói.Cô không có thói quen ngủ cùng ai khác ngoài Diệp Thư và bọn trẻ, huống hồ Diệp Thư còn gặp ác mộng.Lúc khóc lúc cười, còn đấm đá một trận.Nể tình chị em thân thiết nên cô mới không đá cô ấy xuống giường.Diệp Thư nhớ lại: "Hôm qua chị mơ, chị đánh nhau với Diêu Khôn........."Trong giấc mơ, cô vừa gào khóc vừa cào cấu hắn, bây giờ cả người cô ấy đau nhức cứ như hôm qua đã đánh nhau thật."Đừng nói chuyện này nữa, giờ làm sao đây?" Cô nhìn đôi mắt sưng vù của mình hỏi.Để cho ba mẹ thấy, chẳng khác nào chưa đánh đã khai.Hoa Chiêu lấy một lọ thuốc mỡ trong hộp trang điểm đưa cho cô: "Massage nhẹ một chút, 10 phút nữa sẽ đỡ thôi."Diệp Thư nghe lời thoa nhẹ lên mắt, bằng mắt thường cũng có thể thấy đôi mắt sưng húp đang dần xẹp xuống."A! Đúng là thần kì mà! Em mua ở đâu thế? Không đúng, cái này em tự làm à? Dùng rất tốt! Có còn nữa không? Cho chị mấy lọ đi!"Cô ấy không khách khí một chút nào. Nhưng mà mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này cũng không cần thiết phải khách sáo."Khi nào chị đi em đưa cho." Hoa Chiêu nói." Ừ."Hai người chải đầu rửa mặt xong xuôi rồi đi ra ngoài, trong sân đã bắt đầu đầu ĩ.Trường tiểu học nhà họ lại mở lớp trở lại, từ sân sau cũng có thể nghe thấy tiếng đọc sách lanh lảnh.Người lớn nhất là Tôn Hàn, năm nay đã 23 tuổi, đã tốt nghiệp đi ra ngoài làm việc từ lâu.Còn có mấy đứa học đại học thì đến đại học, học cấp 3 thì đến trường cấp ba.Còn có cả mấy đứa nhỏ học tiểu và trung học.Hôm nay là cuối tuần, ai có thể quay về đều trở về để gặp Diệp Thư và Diệp Lâm.Diệp Thư ra ngoài dạo một vòng tiện thể hỏi thăm bọn trẻ.Nhìn thấy 3 đứa con mình ngày thường cực kỳ bướng bỉnh, bây giờ lại ngồi ngơ ngác, không hiểu gì nhìn các anh các chị học bài, mà chính mình lại nghe không hiểu, Diệp Thư liền lui ra ngoài để cho bọn chúng bắt đầu học.Bọn chúng bình thường kiêu ngạo, tưởng mình cái gì cũng biết, còn nghĩ bản thân là đệ nhất thiên hạ, bây giờ đã nhận ra hiện thực chưa?Buổi sáng sau khi học đọc xong, tiếp theo là thể dục. Tiểu Thận Hành túm lấy Diêu Kế Tổ, người sinh nhật sau thằng bé mấy mấy ngày, muốn nó luyện tập với mình.Diêu Kế Tổ giận mà không dám nói gì, vẻ mặt cứ như đang ăn mướp đắng.Từ nhỏ nó đã suốt ngày đánh nhau với Tiểu Thận Hành, lần nào cũng là nó bị đánh, chưa từng thắng nổi một lần.Ai mà thích thế chứ?Thằng bé muốn tìm ông cụ nội và mẹ cầu cứu, nhưng liếc mắt nhìn một cái, vữa nãy hai người còn ở bên cạnh xem náo nhiệt mà giờ đã chẳng thấy bóng dáng đâu.“Đừng nhìn nữa, bọn họ đã trốn ra ngoài từ lâu rồi.” Tiểu Thận Hành nói: “Nhìn em bị đánh, bọn họ đau lòng.”“Anh còn biết là bọn họ đau lòng sao! Thế sao không đánh nhẹ một chút chứ?” Diêu Kế Tổ cạn lời nói.“Anh đã đánh nhẹ lắm rồi, bây giờ mới nặng này.” Tiểu Thận Hành cầm gậy gỗ trong tay, nện xuống mặt đất, thanh gỗ nhẹ nhàng cắm xuống đất ba phân.Diêu Kế Tổ lập tức nhếch miệng.“Sân luyện võ trải đất đá đặc biệt, được ép lại bằng phương pháp cổ xưa, trơn nhẵn như gương, không hề dính bụi, đi lên không để lại dấu chân, cho dù bị quật ngã cũng không quá đau.Thằng bé đã dùng gậy thử, đến nó cũng chỉ lún thành cái dấu mà thôi.“Thận Hành! Tí nữa em phụ trách lấp nó lại đấy.” Vân Phi đi ngang qua, nhàn nhạt nói một câu.Tiểu Thận Hành cúi đầu xuống, bây giờ mới ý thức được mình đã làm gì, mặt mũi cũng y hệt như vừa ăn khổ qua.“Ừ, em biết rồi.”Mỗi lần một lần san phẳng mặt đất, là phải dùng đá mài đi mài lại, nói mệt thì không phải, nhưng mà thằng bé không thích loại việc nhàm chán không có tính thử thách gì như thế này.Thấy thằng bé khó chịu, Diêu Kế Tổ lập tức cảm thấy vui vẻ. Sau đó lại nghênh đón ánh mắt xem thường và nắm đấm của Tiểu Thận Hành.“Á~”“Chị muốn để Kế Tổ ở lại chỗ em học võ, chị không dạy được nó.” Diệp Thư ở sân trước, lắng nghe tiếng con trai mình tru lên nói.Chỉ đánh có hai cái thôi, cô không cảm thấy đau lòng tẹo nào. Nào có chuyện học võ mà lại không bị đánh bao giờ? Ở nhà bị Thận Hành đánh, còn hơn ra ngoài để người khác đánh."Đề nghị của Tiểu Thư cũng khá hay, để Kế Tổ ở lại Diệp gia nhận một chút giáo dục cũng là ý của ông. Lúc trước ông còn sợ con bé xót con, giờ nó chịu để Kế Tổ ở lại thì cứ cho thằng bé ở lại đây đi.""Ha Ha, lời này mà để cho Kể Tổ nghe thấy, chắc thằng bé sẽ khóc hết nước mắt mất."Hoa Chiêu vừa nói vừa bắt đầu bắt mạch. Cô nói với Diêu Lâm:"Ông cậu, để con bắt mạch bình an cho ông.""Vậy thì tốt." Diêu Lâm cười ha hả đặt tay lên. Ông đột nhiên ho khan hai tiếng."Bình thường ông có cảm thấy không khỏe ở đâu không?" Hoa Chiêu hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận