Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1385 - Mẹ Lợi Hại Nhất.



Chương 1385 - Mẹ Lợi Hại Nhất.



Chương 1385: Mẹ Lợi Hại Nhất.Trên núi này có mấy con đường nhỏ nên lúc nhóm người Hoa Chiêu nhìn thấy bọn hắn đã tránh đi chọn một con đường khác.Cách nhau tuy rằng không xa nhưng Hoa Sơn muốn tới kêu khóc lại có chút khó khăn.Hai mắt đục ngầu của Hoa Sơn trừng lớn nhìn chằm chằm bóng dáng của Hoa Cường, ông đi ở trên đường núi nhưng bước chân vững vàng, hơi thở cũng vững vàng giống như những thanh niên trẻ tuổi bên cạnh.Có chỗ nào giống ông ta chứ, được con trai cõng trên lưng nhưng cũng thở hổn hển như trâu.Sự ghen ghét trong lòng Hoa Sơn thiêu đốt giống như cháy rừng, hơn nữa không chỉ là ghen ghét mà còn là khát vọng sống.Khi con người sắp chết mới biết được rằng không có gì quan trọng hơn sức khỏe.Cánh tay Hoa Sơn siết mạnh cổ Hoa Tam Ngưu thiếu chút nữa làm hắn chết ngạt.Mấy đứa nhỏ của Hoa Chiêu giống như động vật nhỏ trên núi linh hoạt xuyên qua rừng rậm.Tuổi trẻ, tươi sống, tràn ngập tinh thần phấn chấn.Tầm mắt của cả nhà Hoa Sơn đều ở trên người bọn họ.Hoa Hổ Hoa Báo lại nhìn chằm chằm Thúy Vi không chớp mắt.Một thiếu nữ 11 tuổi xinh đẹp như một nụ hoa, nụ hoa chớm nở là vẻ đẹp mà bọn họ chưa từng thấy qua.Cả hai đều không thể rời mắt.Hoa Chiêu vừa muốn làm chút gì đó đã nhìn thấy Thúy Vi ra tay.Ngón tay cô bé khẽ động, cỏ dại bên chân Hoa Hổ và Hoa Báo đột nhiên đổ xuống trên chân bọn họ nhưng không ai phát hiện.Trong lòng Hoa Chiêu lắc đầu, dị năng của Thúy Vi vẫn không đủ lực hoặc là lòng con bé còn chưa đủ tàn nhẫn.Ngón tay Hoa Chiêu vừa động, một ít bột phấn không biết tên theo gió bay đến trên người hai người.Chờ đoàn người Hoa Chiêu đi qua rất xa, cả nhà Hoa Sơn mới nhúc nhích.Không tiếp tục viếng mộ mà cũng trở về.Mới vừa nhấc chân Hoa Hổ và Hoa Báo đã lảo đảo ngã về phía trước.Phía trước chính là sườn núi dốc, trong núi lại vừa có đá vừa có cây cối, nếu như ngã xuống có thể không chịu đựng nổi.Hai người tiện tay nắm lấy người bên cạnh.Hai người bọn chúng là người cường tráng nhất nhà Hoa Sơn được kế thừa từ cha, mạnh như trâu bị bọn chúng kéo một cái còn trong lúc đối phương không chuẩn bị, ai cũng không chịu nổiKết quả Hoa Hổ Hoa Báo kéo Hoa Đại Ngưu và Hoa Nhị Ngưu lăn xuống núi hơn nửa ngày mới có thể dừng lại.Đầu rơi máu chảyTiểu Thận Hành từ trên cây nhảy xuống, hừ lạnh một tiếng.Nếu chị đã ra tay, lần sau sẽ tới hắn!Từ trên núi xuống, mục đích chủ yếu của lần trở về thôn Kháo Sơn này xem như đã đạt được.Ở lại thêm hai ngày nữa chờ hạt giống đậu phộng tới rồi bọn họ có thể rời đi.“Thôn Kháo Sơn có gì thú vị?” Về đến nhà, Tiểu Thận Hành lặng lẽ đứng ở cửa hỏi Hoa Lão Đại.Ánh mắt Hoa Lão Đại sáng lên, đứa nhỏ này một chút cũng không chê hắn còn muốn chơi với hắn.“Dưới chân núi có một dòng suối nhỏ, nước cạn có thể bắt cá.” Hoa Lão Đại nói.Ở những nơi khác, chân của hắn không tốt không thể đi qua cũng không có gì vui để chơi, hắn chỉ thích đi ra suối nhỏ bắt cá, bắt về nhà còn có thể ăn.Đôi mắt Tiểu Thận Hành cũng sáng ngời, nó cũng thích bắt cá.“Đi thôi! Mau đưa tôi đi!” Thằng nhóc nói.Hai người quay đầu liền đi.Phía sau đi theo một cái đuôi nhỏ.Ba đứa nhóc Thiên Kim, bọn chúng thích nhất là đi theo chơi với anh trai nhỏ, anh trai nhỏ luôn dẫn bọn chúng chơi những trò chơi thú vị...Không giống đi theo anh cả chị cả, không cho bọn chúng làm cái này, không cho bọn chúng làm cái kia.Còn đi theo anh trai nhỏ cái gì cũng có thể làm!“Các người đi theo đi.” Hoa Chiêu nói với mấy vệ sĩ.Vân Phi và Thúy Vi thấy không yên tâm nên cũng đi theo.Cẩm Văn ngó trái ngó phải, thành thật đi theo Hoa Chiêu, cô bé rất hứng thú với căn nhà đất nơi mẹ sống từ nhỏ này.Cô bé tìm thấy bảng vẽ nhỏ từ hành lý của mình sau đó đặt nó trong sân để vẽ.Sân nhà Hoa Chiêu cũng không để trống, lúc cô và ông nội rời đi đã nhờ những người trong thôn đến trồng, những thứ họ trồng đều thuộc về thôn.Hiện tại trong sân trồng đầy hoa hướng dương, chính là thời điểm hoa nở, đẹp như một bức tranh, cô bé muốn vẽ lại.Hoa Cường ngồi ở trong sân mỉm cười nhìn xung quanh.Không nghĩ tới Hoa Sơn sắp chết còn nhiều chuyện như vậy, mấy tên đầu trâu nhà ông ta cũng không cải tà quy chính, vậy về sau ông cũng không trở về thôn Kháo Sơn này nữa.Chờ sau này, bảo Hoa Chiêu đem mộ của bà nội và cha con bé chuyển đi, một nhà bọn họ đoàn tụ ở thủ đô.Hoa Chiêu và Phương Hải Tinh đi ra ngoài tìm mấy hộ gia đình trong thôn mua mấy con gà, lấy một ít nấm để trở về làm cơm trưa.Hôm nay ăn gà hầm nấm, có nhiều người như vậy, phải nấu vài nồi.Chỉ riêng mấy đứa nhỏ tham ăn nhà cô cũng đã ăn hết 2 con gà.Ngay khi nồi đầu tiên vừa nấu xong, bọn họ liền nghe thấy có tiếng người kêu gào từ trên núi xuống.Hoa Chiêu không cần nhìn đã cười rộ lên.Ngược lại Phương Hải Tinh lại tò mò đứng ở cửa xem, phát hiện là người một nhà Hoa Sơn.Cô ấy còn tưởng rằng bọn họ lại tới gây chuyện, kết quả cả nhà bọn họ giống như bị quỷ đuổi, chạy ngang qua cửa, chạy xa.“Làm sao vậy?” Cô ấy kinh ngạc hỏi.Hoa Chiêu ra hiệu cho mọi người nhìn ra phía sau, nói: “Nhìn xem.”Phương Hải Tinh nhìn kỹ hơn, tức khắc “Ai nha” một tiếng.Chỉ thấy một đám ong mật truy đuổi ở phía sau bọn họ không chịu bỏ qua.“Bọn họ chọc phá tổ ong vò vẽ à?” Phương Hải Tinh ngạc nhiên thốt lên.“Có lẽ là vậy.” Hoa Chiêu cười một chút, quay đầu tiếp tục nấu cơm.Cái này còn nguy hiểm hơn so với việc chọc phải tổ ong vò vẽ, nếu bình thường chỉ cần người đó chạy đủ nhanh thì ong vò vẽ sẽ không đuổi kịp.Nhưng cô đã rải đồ lên người Hoa Hổ và Hoa Báo, trong vòng ba ngày tất cả ong vò vẽ đều sẽ đuổi giết bọn họ, không chết không ngừng.Cả nhà Hoa Sơn một đường từ trên núi chạy xuống thôn khiến toàn bộ thôn đều kinh động.Mấy đứa trẻ đang chơi ở con suối dưới chân núi cũng nghe thấy, ánh mắt Thúy Vi sáng lên, không chơi nữa mà chạy về nhà hỏi mẹ.Nhưng Phương Hải Tinh bên cạnh nên không lên tiếng chỉ nhìn Hoa Chiêu bằng ánh mắt lập lánh.Hoa Chiêu biết bọn nhỏ có dị thường, bọn chúng cũng phát hiện mẹ có chút khác thường…Đặc biệt là Thúy Vi, có dị năng tương tự với cô, có cảm nhận sâu sắc nhất.Nhìn như động vật bạo động, nhưng cô bé ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.Hóa ra phấn hoa còn có thể sử dụng như vậy! Cô bé đã học được!“Gọi bọn chúng trở về ăn cơm.” Hoa Chiêu cười nói.“Đến giờ ăn rồi!!” Không cần kêu, mấy đứa nhỏ tham ăn cũng đã trở lại.Một đoàn nhóc con Vân Đằng vừa vào cửa liền hô lên.Nhìn ánh mắt hâm mộ của đám nhóc sau lưng, nếu thằng nhóc có cái đuôi chắc chắn đã cong lên.Mẹ của nó lợi hại nhất! Nấu ăn ngon nhất! Mấy đứa nhỏ trong thôn đều thèm đến phát khóc!“Ấu trĩ.” Tiểu Thận Hành ấn đầu nó rồi chạy lướt qua, thằng nhóc muốn ăn đùi gà!Trong nhà quá đông con có đôi khi làm không đủ mỗi người một cái, 2 con gà cũng chỉ có 4 chân.Cho nên Hoa Chiêu quy định ai tới trước thì được trước.Trên cơ bản sẽ không phát sinh tranh giành, Vân Phi và Thúy Vi còn có Cẩm Văn lớn hơn một chút đều sẽ nhường cho em trai và em gái.4 chân là vừa đủ."Đi gọi bà nội Mã và dì Mã qua đây ăn cơm." Hoa Chiêu nói với Tiểu Thận Hành.Tiểu Thận Hành cảm thấy mỹ mãn xách theo một cái đùi gà đi ra ngoài.Vào tới trong sân, thằng bé lại không ăn mà đem đùi gà trong tay nhét vào tay Hoa Lão Đại nói: “Các người ăn đi.”Hoa Lão Đại cảm động đến hốc mắt cũng đỏ lên, hắn cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi hắn không được ăn đùi gà, không đúng dường như từ trước tới nay hắn chưa từng ăn đùi gà!!Hắn lại không ăn mà đẩy cho Tiểu Thận Hành.“Cho cậu thì cậu cứ ăn đi!” Tiểu Thận Hành trợn to hai mắt mang theo vẻ uy nghiêm, động tác của Hoa Lão Đại liền dừng lại.Tiểu Thận Hành đã chạy xa đi tìm bà Mã và Mã Thu Bình ăn cơm.Hai người không từ chối.Bà đã nợ Hoa Chiêu quá nhiều, không kém một bữa cơm.Sau khi bữa cơm trưa vô cùng náo nhiệt kết thúc, hai người trở về tiếp tục thu dọn đồ đạc rời đi cùng với Hoa Chiêu.Nhưng một lúc sau, Hoa Chiêu liền nghe thấy tiếng hét từ sườn đồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận