Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1428 - Trai Thẳng Có Cứu Được Không?



Chương 1428 - Trai Thẳng Có Cứu Được Không?



Chương 1428: Trai Thẳng Có Cứu Được Không?Nếu là quan sát một cách kín đáo, vậy thì không thành vấn đề. Đại Vĩ bèn báo địa chỉ cho Hoa Chiêu.Trong một khu ký túc gia đình của đơn vị nọ, cô gái dọn ra khỏi phòng nhiều người của ký túc, đến một phòng ở riêng.Thân là một sinh viên đã có công việc, tất nhiên cấp bậc của ký túc xá phải thay đổi.Năng khiếu học tập của Lưu Đại Vĩ khá bình thường, tuy mấy năm nay hắn vẫn rất nỗ lực nhưng không đậu được trường danh tiếng, mà chỉ đậu được một đại học bình thường tại thủ đô.Thành tích trong mảng khoa học tự nhiên của hắn thật sự quá tệ. Mà bản thân đã không có năng khiếu, vậy người khác có dạy thế nào cũng tốn sức.Hắn đậu được vào đại học đều vì đã học hành khắc khổ.Kỳ thi đại học được phục hồi mười năm rồi, bây giờ đại học đã không dễ đậu nữa.Tuy nhiên, tốt nghiệp xong sinh viên vẫn được phân công việc, còn được phan đến đơn vị nào, tốt hay xấu, đều phải xem số phận.Vận khí của Uông Phi Phi và Lưu Đại Vĩ không tệ, được chia đến chung một bộ phận của một đơn vị, công việc vừa vẻ vang vừa thoải mái.Uông Phi Phi đứng trong sân khu ký túc, bên cạnh một cái xe ba bánh, nhìn mấy người đàn ông tới tới lui lui giúp mình chuyển hành lý.Lưu Đại Vĩ đi từ ngoài vào, ánh mắt quét khắp xung quanh, không thấy Hoa Chiêu thì vô cùng hài lòng.Lẽ ra Hoa Chiêu lái xe thì hẳn phải đến trước hắn, nhưng với khuôn mặt đó của cô, hình như làm thế nào cũng không thể “len lén” được.Nhưng chị hắn quả là người đáng tin nhất, hắn còn không phát hiện ra người."Sao giờ cậu mới đến!" Uông Phi Phi nhìn thấy Đại Vĩ quay đầu nhìn hắn, cười: "Cậu đến trễ thêm chút nữa là bọn tớ dọn xong cả rồi!"Vì khuôn mặt mỉm cười, thoạt nhìn cũng không phải đang giận, mà trái lại có vẻ rất cởi mở.Hoa Chiêu ngồi bên trong xe "quan sát". Nữ sinh viên kia chừng hơn hai mươi, tuy tên có hơi giống với Uông Noãn Noãn, nhưng dáng vẻ thì không.Uông Phi Phi mắt ngọc mày ngài, mắt to, mặt trứng ngỗng, sống mũi cao, da trắng sáng, vừa cười rộ lên để lộ hai cái má lúm thật sâu.Vóc người cũng không tệ, vừa nhìn đã thấy "săn chắc", chỗ nào cần có thịt thì có cả, không hề gầy.Nói chung là một người đẹp "tiêu chuẩn" trong mắt người ở thời này.Rất tươi tắn, rất dễ chịu, còn thấp thoáng khí chất "hiền thê lương mẫu", có vẻ là "lên được phòng khách, xuống được phòng bếp".Cô thấy có rất nhiều đồ làm bếp được người ta chuyển ra ngoài, có vẻ cô gái này là một người biết nấu cơm.Lưu Đại Vĩ bị cô bạn trách như vậy thì xấu hổ, nhìn một xe đã chất đầy đồ đạc, quần áo, đệm chăn, xoong, nồi, chén, bát đều có cả, thấy đúng là sắp dọn xong rồi."Là lỗi tôi, có việc nên đến chậm. Hay thế này đi, tôi mời mọi người ăn một bữa nhé, xem như là xin lỗi!" Lưu Đại Vĩ vừa nói vừa nhìn mấy người đàn ông đang giúp đỡ khác.Có hai người là bạn đại học, không cùng lớp, còn lại là hai đồng nghiệp.Không ngờ bọn họ lại đến dọn nhà cho Uông Phi Phi.Hắn còn tưởng chỉ có mình mình thôi...“Đều do Noãn Noãn đấy, không hiểu sao lại tiết lộ tin tức mình cần dọn nhà, thế là bọn họ xung phong đến nhận việc, trái lại đã giúp đỡ mình rất nhiều."Uông Phi Phi nói qua loa một câu như giải thích, rồi cười: "Mình dọn nhà, sao lại để cậu mời khách, nên là mình mời mới đúng!"Bốn người đi một chuyến nữa, thả vài thứ lẻ tẻ lên xe.Một người đàn ông nói: "Hết rồi, tất cả đồ đạc cậu lọc ra trước đó đều ở đây.""Ừ, chỉ có mấy thứ này thôi, đủ rồi. Đi, tôi mời mọi người ăn cơm!" Uông Phi Phi hào phóng vẫy tay."Cơm nước gì chứ, chút chuyện con thôi, không là gì!""Bây giờ vẫn chưa dọn xong mà, đến đó rồi còn phải mang lên lầu.""Làm xong rồi ăn." Mọi người nói."Không được, đến giờ cơm rồi, nên ăn thôi." Uông Phi Phi nói: "Còn lại... để bạn học Lưu Đại Vĩ vốn đã đồng ý giúp tôi chuyển nhà mà lại đến trễ chịu trách nhiệm đi!""Tôi đã làm phiền mọi người hết nửa ngày rồi, không phiền thêm nữa đâu, ngại lắm, mọi người còn phải làm việc."Hôm nay là thời gian làm việc chứ không phải ngày nghỉ.Cô gái đứng dưới ánh mặt trời, quang minh chính đại bày tỏ mấy câu, nụ cười lại thản nhiên, không nhận ra có chút tư tình nào.Mấy người đàn ông nhìn Lưu Đại Vĩ, rồi lại tự nhìn mình, không kiên trì nữa.Uông Phi Phi kéo mấy người giúp dọn nhà đi tìm một tiệm cơm không lớn không nhỏ, mời bọn họ một bữa cơm trưa coi như phong phú.Lúc thanh toán, Lưu Đại Vĩ lén đi theo, hỏi Uông Phi Phi: "Cậu có đủ tiền không? Không đủ tôi cho cậu mượn?"Uông Phi Phi liếc hắn một cái, cười nói: "Đã nói là bữa cơm này mình mời mà, không đủ cũng phải đủ!"Nói xong cô gái lấy ví ra, đếm một số tiền rồi trả.Cái ví vừa rồi trông thật dày đã lập tức xẹp xuống.Lòng Lưu Đại Vĩ thấy có hơi xót. Nhà Uông Phi Phi cũng không giàu có, chỉ là gia đình bình thường, trong nhà còn nhiều anh chị em, tiền trợ cấp đại học của cô ấy toàn đổ vào phụ giúp sinh hoạt gia đình.Tiền lương từ công việc càng dùng để nuôi cả nhà, trong tay căn bản chẳng có bao nhiêu.Vậy nên, trong chuyện như tặng quà cho giáo viên, căn bản hắn không rủ rê Uông Phi Phi.Nhưng nếu Uông Phi Phi đã nói không cần hắn giúp, hắn cũng không lấy tiền ra.Hoa Chiêu ngồi trong xe cũng dở khóc dở cười.Chuyện này cần phải suy xét.Không có ai bên cạnh giúp đỡ, nó có thể kết hôn nổi không?Sự thật đã chứng minh lo lắng của cô có thể hơi dư thừa rồi.Thằng nhóc ngốc có khả năng đấy!Cơm nước xong, mấy người khác đều ra về, một mình Lưu Đại Vĩ kéo cái xe ba bánh, chở một đống đồ đạc đến khu ký túc một người.Mình hắn cứ đi hết đợt này đến đợt khác để dời đồ lên lầu sáu.Đây là kiểu nhà dãy ngang, mỗi nhà một phòng, không có thang máy.Thằng nhóc ngốc bận rộn đến đầm đìa mồ hôi, tay chân vẫn nhanh nhẹn, chẳng thấy mệt.Uông Phi Phi chịu trách nhiệm sắp xếp đồ đạc trong nhà.Căn phòng đơn rộng hơn 30m2, một phòng ngủ một phòng khách, không có nhà vệ sinh.Cả khu lầu dùng chung một nhà vệ sinh lớn.Dù là thế, cô ta cũng đã thấy hài lòng, ít nhất thì... cô ta có một không gian nhỏ thuộc về mình, cuối cùng cũng không phải ở trong phòng ký túc tận tám người, phải chịu mấy lời thêm thắt của người khác, tiếng ngáy, hôi chân, rồi hôi nách!"Cảm ơn cậu. Đi, mình mời cậu đi uống nước giải khát." Xếp xong hết đồ đạc, Uông Phi Phi nói.Cô gái hài lòng mà nhìn căn nhà, rồi lại nhìn Lưu Đại Vĩ, đôi mắt cũng đầy thỏa mãn.Lưu Đại Vĩ lau đi mồ hôi trên mặt, nói: "Không cần đâu, tôi không cần uống nước giải khát, tôi giúp cậu trả lại xe ba bánh."Nước có ga đắt như thế, Phi Phi lại không có tiền, sao hắn có thể để cô ấy tiêu pha được?Xe ba bánh cũng mượn ở bộ phận hậu cần, trời không còn sớm nữa, đơn vị cách chỗ này khá xa, hắn giúp trả lại!Đơn vị của họ nằm ở vành đai hai, không tiện để xây chung cư nhân viên, nên chung cư nằm rất xa đơn vị.Đại Vĩ nói xong, không đợi Uông Phi Phi từ chối đã xoay người rời khỏi.Hắn tri kỷ giúp đỡ cô bạn đẩy cái xe ba bánh đi.Chiếc xe ba bánh nhanh chóng rời đi, chớp mắt đã biến mất trong sân nhà.Uông Phi Phi nhìn xuống từ bên cửa sổ, vẻ mặt thản nhiên.Vừa đảo mắt, cô ta đã nhìn thấy một chiếc xe Jeep ở ven đường.Bây giờ xe hơi trên đường cái đã nhiều hơn, nhưng loại xe Jeep này không tính là quá nhiều.Biển số xe có hơi khó đọc, nhưng mơ hồ vẫn đoán được một chút, hình như là 123456?Biển số xe này...Vốn Hoa Chiêu tính rời đi, nhưng lại vô tình nhìn thấy biểu cảm này của cô ta, nên đã ở lại không đi.Trên mặt Uông Phi Phi không có kiểu tình yêu ngọt ngào, không có sự luyến tiếc khi tiễn người mình thích, ngay cả nụ cười cũng không có.Mà mặt lại không đổi sắc, thoạt nhìn còn có phần lạnh lùng.Hơn nữa còn chú ý đến chiếc xe này. Vì sao vậy?



Bạn cần đăng nhập để bình luận