Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 630 - Cửa Sinh Tử.



Chương 630 - Cửa Sinh Tử.



Chương 630: Cửa Sinh Tử."Lại có nhiệm vụ, thời gian tương đối dài." Diệp Thâm nói ra."Đi đâu vậy? Tương đối dài là bao lâu?" Hoa Chiêu hỏi."Đi đâu không thể nói, thời gian, cũng phải nhìn tình huống hoàn thành nhiệm vụ, ngắn thì một hai năm…."Hai mắt Hoa Chiêu lập tức trợn tròn, được chứ, ngắn thì một hai năm, vậy lâu là mười năm tám năm ư?"Anh nói đại khái vị trí, Đông Nam Tây Bắc? Có xa lắm không?" Cô hỏi.Diệp Thâm dừng một chút rồi nói ra: "Không ở trong nước."Hoa Chiêu sững sờ, đây là nhiệm vụ đặc biệt sao, còn cần xuất ngoại. Tại thời điểm này, không có sứ mệnh gìn giữ hòa bình nào. Mấy nhiệm vụ đi ra nước ngoài, cũng không phải cái gì quang minh chính đại hay tài giỏi đấy.“Bảy lục địa và bốn đại dương, anh đi đâu?” Hoa Chiêu hỏi.Diệp Thâm nghĩ nghĩ, nói ra: "Đến nước Mỹ.""Vậy…""Cụ thể thế nào em đừng hỏi nữa, thực sự không thể nói." Diệp Thâm nói.Sau nửa ngày Hoa Chiêu lại hỏi: "Chỉ một mình anh đi? Có phải rất nhiều người cùng đi?"Diệp Thâm không lên tiếng. Nghe nói anh còn có đối tác, nhưng cái này thuộc về nội dung cụ thể của nhiệm vụ, không thể nói."Vậy đổi sang một vấn đề khác, có thể cùng người trong nhà liên hệ sao?""Không thể." Diệp Thâm nói.Hoa Chiêu không có gì để hỏi, trong lòng chỉ có sự bất lực sâu sắc.Anh mặc lên bộ đồng phục này, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, cô không có bất kỳ chỗ trống nào mà xen vào.Ngăn cản anh ấy, vừa khóc lại náo, ngoại trừ lại làm cho cả hai người càng thêm khó khăn cũng không có bất kỳ tác dụng nào nữa.Hoa Chiêu nhẹ nhàng tới gần, nằm trong lồng ngực anh, gối lên đầu vai anh, cười nói: "Anh yên tâm đi thôi, em cùng con ở nhà, đều rất tốt đấy. Chỉ là quá hời cho anh rồi, trở về lại có thể trực tiếp làm ba ba."Diệp Thâm động tình, đột nhiên xoay người đè lên cô, hôn thật sâu....Ngày hôm sau, cũng là ngày nghỉ cuối cùng, Hoa Chiêu muốn cùng Diệp Thâm ở một chỗ, nhưng không được.Cô còn có cái muốn chuẩn bị.Cho nên chỉ có thể sai Diệp Thâm đi ra ngoài cùng bọn nhỏ, cô thì giả bộ như thương tâm khổ sở mà đi vào nhà kính.Nhưng thật ra là để trêu ghẹo hạt giống nhân sâm của cô.Từ sau khi đạt được dị năng, cô trồng nhiều nhất là nhân sâm, biến dị nhiều nhất cũng là nhân sâm.Lần trước điên cuồng thúc đẩy sinh trưởng, trong lúc vô tình cô đã nhận được một hạt giống có chút đặc biệt.Nó có màu đỏ, hình tròn, có độ bóng nhẵn và kết cấu của đá quý.Nắm ở trong tay, Hoa Chiêu có thể cảm giác được nó bành trướng lực sinh mệnh, hơn nữa cô đã làm thí nghiệm, cô để nó phóng trong nhà, lái xe rời đi rất xa, cô vẫn có thể cảm giác được nó.Ra-đa? Định vị? Máy phát tín hiệu?Hoa Chiêu muốn khiến nó biến dị thêm mấy lần, rồi thử đặt ở trên người Diệp Thâm xem nó có thể cảm ứng hay không.Trực tiếp cảm ứng được ở nước Mỹ cô không mơ tưởng, nhưng đợi đến ngày nào đó lúc cô đến nước Mỹ, đi du lịch hết tất cả 50 tiểu bang, hy vọng có thể cảm nhận được anh.Hạt giống màu đỏ được gieo xuống, năng lượng lập tức tiến hành trao đổi một cách điên cuồng, một cây nhân sâm dài ra, nó phát triển thành một hạt giống biến dị. Độ bóng có vẻ sáng hơn một chút.Lại gieo xuống, lại đến một cây khác…Sau khi thí nghiệm mấy vòng, Hoa Chiêu phát hiện hạt giống biến dị phát triển thành cây cũng sẽ chỉ cho ra một hạt, cũng may vẫn có một hạt, không bị đoạn tuyệt, bằng không thì cô đã mất đi loại hạt giống biến dị này rồi.Trong một ngày này, cho dù là trong nhà kính hay là trong chậu hoa, chỉ cần xác định Diệp Thâm không nhìn thấy, cô liền cho hạt giống phát triển một vòng.Sau khi trời tối, thật sự không còn cơ hội, cô mới dừng tay.Bất quá lấy được hạt giống, cô coi như thoả mãn.Vẫn là một hạt nhỏ hình tròn màu đỏ, bất quá đường kính lại nhỏ hơn, chỉ có 5 li, cầm vào vẫn cảm nhận thấy như đá quý, nhưng không còn sáng bóng, vầng sáng có chút nội liễm.Thoạt nhìn, nó trông giống như một viên mã não đỏ có chất lượng trung bình của miền Nam.Nhưng Hoa Chiêu có thể cảm giác được nó bành trướng lực sinh mệnh, cầm nó trong lòng bàn tay, thân thể cũng có chút cảm giác nhẹ nhõm.Mang theo nó sẽ có hiệu quả như uống thuốc? Không sai.Về phần nó có thể cảm ứng xa bao nhiêu, đã không kịp thí nghiệm."Đây là hạt Phật châu lần trước em đi chùa đã xin được, anh mang theo, bảo vệ bình an." Hoa Chiêu đem hạt châu đưa cho anh: "Vốn muốn làm thành một sợi dây chuyền cho anh đeo trên cổ đấy, không nghĩ tới nhanh như vậy anh đã phải đi rồi, chính anh cầm, rồi cất giữ cẩn thận a."Cô tin tưởng Diệp Thâm muốn giấu thứ gì, khẳng định ai cũng tìm không thấy, hơn nữa cũng không mất được.Đeo trên cổ, mục tiêu lại quá lớn, đến lúc đó có chuyện gì, bị người ta soát người sẽ tìm ra được.Diệp Thâm cười cười tiếp nhận, không chê cười cô mê tín, còn đi chùa miểu."Rượu thuốc cái gì đấy, có thể mang không? Giống như trước kia treo trên cổ một ít được không?" Hoa Chiêu lại hỏi."Không được." Diệp Thâm nói: "Lần này không phải ở trong nước, không giống nhau, đi ra ngoài nhất định sẽ bị kiểm tra." Cái rượu thuốc kia không bình thường, anh không muốn làm cho bất luận kẻ nào biết, như thế sẽ mang đến nguy hiểm cho cô.Hoa Chiêu đã biết có thể sẽ như vậy, cho nên cô trực tiếp không chuẩn bị, chỉ đem tinh chất hôm nay tinh luyện ra được một ít đưa cho anh: "Uống đi, để tăng cường thể chất."Diệp Thâm…Anh trầm mặc mà tiếp nhận, uống một ngụm xong lập tức cảm thấy như uống rượu tinh khiết vậy, toàn thân bốc hỏa.Nhưng một hồi tê dại nóng bỏng qua đi, chính là toàn thân sảng khoái, anh cảm giác mình hiện tại tràn đầy sức lực, một nguồn năng lượng khổng lồ.Diệp Thâm nhìn Hoa Chiêu, xem ra trên người vợ anh có bí mật, nhưng cô không nói, anh sẽ không hỏi.Anh không có nửa điểm hiếu kỳ, anh chỉ cần biết rằng đây là vợ mình, là mẹ của con anh là được rồi."Ngủ đi." Anh nhìn Hoa Chiêu nói.Một đêm "Điên cuồng" đi qua, sáng sớm hôm sau, Diệp Thâm vẫn dậy sớm làm cơm như bình thường rồi mới đi ra ngoài.Đứng ở cửa ra vào, anh đưa mắt nhìn Hoa Chiêu cùng bọn nhỏ vài giây, dứt khoát quay người rời đi.Hoa Chiêu chờ anh đi rồi, mới mở mắt, đáy mắt có chút ướt át.Cô không thức dậy tiễn anh ấy, cô không biết nói cái gì, cô cũng không muốn nhìn thấy bóng lưng rời đi của anh....Diệp Thâm không đến chỗ làm như ngày thường, mà là ra khỏi cửa lớn, trực tiếp lên một chiếc xe ô tô đưa anh đi tới một căn nhà dân bình thường vùng ngoại thành.Trong phòng có hai người đang đợi, một nam một nữ.Nam tầm 40 tuổi, nữ hơn 20, rất xinh đẹp, là kiểu rực rỡ và tươi sáng đấy, là con lai mỹ.Khí chất của cả hai người cũng rất đặc biệt.Cô ta liếc xéo Diệp Thâm, đem anh từ đầu đến chân đánh giá mấy lần, trên mặt lúc này mới mang theo thoả mãn, đứng lên vươn tay: "Xin chào, tôi là Chu Mạn Lệ."Cô ta nháy mắt một cái, quyến rũ động lòng người: "Đương nhiên, là tên khi làm nhiệm."Người đàn ông hướng Diệp Thâm mở miệng: "Tên nhiệm vụ của anh là Tô Hằng. Đây là tư liệu nhân vật của hai người, đều nhìn xem."Tô Hằng, thành viên gia đình trí thức, tan cửa nát nhà, chỉ còn lại chính mình. Chuẩn bị nhập cư trái phép đến nước Mỹ, sau đó ôm trong lòng thù hận để tiếp cận mục tiêu nhiệm vụ.Chu Mạn Lệ, xuất thân không trong sạch, ở chỗ này nhận hết mọi hãm hại, cũng nhập cư trái phép đi tìm thân nhân. Sau đó cố gắng hết sức để gia nhập một tổ chức nào đó.Nói trắng ra là, hai người chính là đi ra ngoài làm gián điệp đấy.Tìm bọn họ, là vì bọn họ có xuất thân không tệ, khí chất không cần cố ý bồi dưỡng, ngoại hình điều kiện cũng tốt, hai người mặc vào đồ vét váy dài, ai cũng không nghĩ ra là xuất thân quân ngũ.Hồ sơ ghi lại, hai người đã xuất phát xuôi nam, chính thức đi nhập cư trái phép rồi.Đây là cửa sinh tử đầu tiên, nếu quả thật chết ở chỗ này, vậy chính là mệnh.Hoa Chiêu cảm ứng một chút, Diệp Thâm đại khái rời đi hơn 500 dặm, cô mới hoàn toàn mất đi cảm giác đối với hạt giống.Khoảng cách này, cô rất hài lòng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận