Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 375 - Sinh.



Chương 375 - Sinh.



Chương 375: Sinh.Diệp gia đem mấy lọ thuốc rượu rải ra, liên lạc với vài nhân mạch mới, cũng đã nhận được tin tức này."Hoá ra là hắn." Diệp Mậu nói ra."Cũng nên là hắn." Trước mặt Diệp Danh có một trang giấy, bên trên đã viết 5 cái tên, Mã đại soái chính là một trong số đó, hơn nữa là ghi đầu tiên, là người đáng nghi nhất."Tiểu Thâm trước kia đã từng nói qua, cái người này chính là mặt ngoài trượng nghĩa, sau lưng hạ độc thủ, chơi ngáng chân, thủ đoạn gì cũng dùng được, không thể kết giao." Diệp Danh nói ra.Diệp Chấn Quốc vui vẻ gật đầu, Diệp gia có hai đứa cháu trai này, còn có thể lại thịnh vượng thêm 30 năm, hiện tại lại có Hoa Chiêu trợ lực, ông cũng không dám nghĩ đến Diệp gia có thể đi đến bao xa.... .Hoa Chiêu hai ngày này đang tìm cơ hội cùng ông nội nói chuyện thật tốt.Hôm nay Tiểu Cần cảm mạo rồi, Trương Quế Lan liền không đi ra ngoài làm bắp rang, mấy người Đại Vĩ cũng đều ở nhà cùng, bọn hắn rất lâu rồi cũng không có cùng mẹ ở chung một chỗ chơi đùa rồi.Hoa Cường cùng Diệp Thư coi như là được một ngày nghỉ.Diệp Thư đi ra ngoài dạo phố, mỹ danh là mua đồ tết, mà khoảng cách đến lễ mừng năm mới còn hơn nửa tháng.Hoa Chiêu rốt cuộc tìm được cơ hội, một mình tới gặp ông nội.Lại là bưng trà lại là rót nước, cả buổi không đi.Hoa Cường cũng nóng nảy: "Diệp Thâm thật vất vả có một ngày nghỉ, con nhanh đi cùng hắn, đến chỗ này làm gì?""Khục, ông nội, con có chuyện muốn nói." Hoa Chiêu kỳ thật đến bây giờ cũng chưa nghĩ ra nên nói như thế nào."Ah, vậy con nói đi, ông nội nghe." Hoa Cường tắt radio.Hoa Chiêu hít một hơi thật sâu: "Chính là chuyện nhân sâm nhà chúng ta…""Ân." Hoa Cường gật gật đầu, con bé này rốt cuộc cũng nhớ tới, mấy ngày hôm trước chuyện cây nhân sâm ngàn năm xuất hiện, xác thực dọa ông nhảy dựng, nhưng là ông cũng không hỏi cái gì cả."Kỳ thật chúng ta có thật nhiều nhân sâm, cái gì bách niên đấy, ngàn năm đấy, thậm chí còn có vạn năm đấy…" Hoa Chiêu lẩm bẩm nói.Hoa Cường hiếu kỳ: "Vạn năm sao? Là cái dạng gì?"Hoa Chiêu mở ra một cái hộp cô đang ôm trong ngực, cái hộp hình chữ nhật, làm bằng gỗ đấy, như một rương hành lý cỡ nhỏ, lúc nãy cô dùng một tay xách vào.Bên trong rậm rạp chằng chịt thật nhiều nhân sâm, có trên trăm cây, mỗi câu đều dùng chỉ đỏ gói kỹ lưỡng, phòng ngừa rễ cây cuốn lại vào nhau.Phía trên cùng có một gốc cây lớn như cánh tay đứa trẻ, màu sắc vàng óng ánh, hiện ra ánh sáng nhạt.Cây này cùng với cây lúc trước cô cho Diệp Thâm xem cũng không phải cùng một đám, là cô rút bớt thời giờ lại trồng thêm đấy.Đã nói cam đoan rượu thuốc cung ứng 20 năm, trong tay đương nhiên phải có chút hàng tồn.Dù là sức tưởng tượng của Hoa Cường rất phong phú, cũng bị hù đến rồi.Ông chỉ biết nhìn chằm chằm vào nó, không biết phải nói gì.Hoa Chiêu cũng không biết nói cái gì cho phải."Dù sao, chúng ta chính là có những cây này." Cô nói ra. Cụ thể tại sao lại có, hãy để cho ông nội tự mình não bổ a.Cô không dám nói chuyện dị năng, cô sợ ông nội không tiếp thụ được, thấy cô không phải là người nữa.Nhưng là hiện tại cô cũng không giống nhân loại ah.Hoa Cường nháy mắt vài cái, tự tay đem rương hòm đóng lại, trên mặt đã không có kinh ngạc, bình tĩnh mà nói với Hoa Chiêu: "Đúng, chúng ta chính là có những thứ này, ông nội con là cao thủ đào nhân sâm, tổ tông cũng vậy, đây đều là gia truyền đấy. Hiện tại Hoa gia chỉ có một mình con rồi, tất cả đều truyền lại cho con rồi, con hãy nhận lấy.”"Nha." Hoa Chiêu lập tức đỏ vành mắt.Cô cũng nghĩ tới sẽ như thế này, ông nội lớn tuổi như vậy rồi, cái gì cũng đã thấy, lòng hiếu kỳ cũng không có nặng như vậy.Trước kia Hoa Chiêu hồ đồ như vậy, ông nội đều có thể cưng chiều bằng mọi cách, hiện tại cô tốt như vậy, ông nội lại không có lý do gì mà không càng cưng chiều cô."Đi thôi, đi thôi, cùng Diệp Thâm chơi đi." Hoa Cường lại bắt đầu đuổi người: "Giữa trưa ta muốn ăn cá kho tàu.""Được rồi!" Hoa Chiêu vui vẻ mà cười nói, một tảng đá lớn trong lòng xem như đã dời đi....Thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, nhà Hoa Chiêu lại càng ngày càng nóng.Cách ngày dự sinh càng ngày càng gần, tất cả mọi người vừa kích động lại thấp thỏm không yên.Miêu Lan Chi càng là mỗi ngày đều đến, cuối cùng trực tiếp cùng Diệp Thư ở một phòng rồi.Diệp Phương cũng rút bớt thời giờ tới xem, ba ngày hai lần kiểm tra cho Hoa Chiêu.Đã tiến vào đầu tháng 1, khoảng cách đến ngày dự sinh còn có 17 ngày, mà cô là thai song sinh, theo lý lúc này cũng nên sinh rồi.Hoa Chiêu cũng bắt đầu khẩn trương, cô cũng chưa từng sinh con, hơn nữa nghe nói cơn đau lúc sinh, thậm chí có khả năng dẫn đến tử vong, ngẫm lại liền sợ hãi.Nhưng cô cũng rất kích động, khả năng lớn nhất vẫn là cô cùng hai bảo bảo thuận lợi gặp mặt.Trái tim Hoa Chiêu đau nhói khi nghĩ đến hai đứa trẻ xinh đẹp đáng thương mà cô đã từng nhìn thấy trong trí nhớ của mình.Lần này, cô nhất định đem bọn họ nuôi đến trắng trắng mập mập đấy, sẽ không để cho bọn hắn ăn không đủ no mặc không đủ ấm, sẽ không để cho bọn hắn bị người ta khi dễ, càng sẽ không lại để cho bọn hắn đôi mắt trông mong mà nhìn cô, cuối cùng đến một cái ôm cũng không nhận được.Nghĩ đến hai đứa nhỏ trong trí nhớ chịu khổ, Hoa Chiêu lại đau lòng lại khổ sở, kết quả bụng liền đau."Ai ôi!!!." Cô nhịn không được kêu một tiếng.Diệp Thâm luôn ở bên cạnh lập tức chủ ý nói: "Làm sao vậy? Muốn sinh rồi?" Thanh âm của anh cũng căng cứng rồi.Hoa Chiêu vài giây sau mới trả lời anh: "Khả năng là vậy a.""Mẹ!" Diệp Thâm lập tức nhìn về phía hai mẹ ở trong phòng, hai người kia đều đã sinh nhiều đứa bé, có kinh nghiệm.Về phần chị gái, sớm ở một bên bị dọa đến loạng choạng rồi."Chị đi tìm cô cô!" Diệp Thư muốn chạy."Con tìm cô cô làm gì? Còn có thể gọi cô ấy tới? Dù sao chúng ta cúng phải đi qua đó, đừng loay xoay nữa, nhanh đi cầm đồ đạc!" Miêu Lan Chi mắng cô ấy.Hoa Chiêu muốn nói đợi một tý, có thể là một trận co rút giả, nhưng một trận co rút khác ập đến, cho dù là giả, cũng có nghĩa là thật sự ở phía sau. Và cô cũng linh cảm rằng mình sắp sinh thật.Mấy người vội vàng đỡ Hoa Chiêu lên xe ô tô.Xe là của đơn vị Miêu Lan Chi đấy, bà cũng đến bậc được cấp xe rồi, chỉ có điều bình thường bà ít xuất hiện, không hay dùng.Hoa Cường cũng cùng đi theo đến bệnh viện, trong lúc ông là người có quan hệ thân nhất với Hoa Chiêu đấy, nhưng thật ra là Hoa Cường thấy cháu gái đi qua quỷ môn quan, ông cũng không lo lắng."Mang theo vật kia sao?" Hoa Cường hỏi Diệp Thâm.Đã biết nhân sâm vạn năm, sẽ biết tinh chất màu vàng, biết rõ thực tế là vật kia cứu được mạng Diệp Thâm, vài ngày trước ông đã nói Hoa Chiêu chuẩn bị một lọ cho mình mang theo."Mang theo mang theo." Diệp biết ông đang nói đến cái gì.Những người khác cũng không có lòng hiếu kỳ mà chú ý hai người bọn họ nói chuyện bí hiểm gì, mỗi người đều nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu."Lái xe cẩn thận, không nhanh không chậm!" Miêu Lan Chi nói với lái xe.Yêu cầu này không tính cao, lái xe thuận lợi đến bệnh viện.Hoa Chiêu trực tiếp được đưa đến trước mặt Diệp Phương.Diệp Phương vừa thấy điệu bộ này đã biết chuyện gì xảy ra, đi lên kiểm tra, thật đúng là muốn sinh."Đừng khẩn trương, mọi chuyện đều tốt, cứ chờ đợi một chút." Diệp Phương an ủi mọi người.Kết quả lại không có tác dụng gì.Bất kể là người đã sinh hay chưa sinh đứa nhỏ đấy, nguyên một đám mặt mũi trắng bệch, so với Hoa Chiêu còn khẩn trương hơn.Hoa Chiêu hiện tại ngược lại không khẩn trương nữa, nghe theo lời Diệp Phương yêu cầu đi bộ xung quanh.Mấy người đàn ông Diệp gia nhận được tin tức, cũng đều chạy tới.Huyên náo đến nối làm Hoa Chiêu có chút ngượng ngùng, nghe nói có người đau đến 3 ngày mới sinh, cô cũng không thể lại để cho mọi người một mực chờ.Nghĩ như vậy, cô liền cảm thấy bị vỡ ôí rồi.Lập tức bị đưa vào phòng sinh.Hai giờ sau, Diệp Phương đi ra báo tin vui, sinh ra một nam một nữ, long phượng thai.Diệp Thâm vui mừng đến điên rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận