Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 75 - Không Thích Hợp



Chương 75 - Không Thích Hợp



Chương 75: Không Thích HợpDiệp Thâm lưu luyến không rời mà đem bàn tay đang đặt ở trên bụng Hoa Chiêu lấy ra, chạm vào bức tường bên cạnh, nhẹ nhàng đẩy ra, không nhúc nhích.Anh hít một hơi thật sâu, ngửi thấy bầu không khí trong lành thoảng chút hương cỏ cây.“Chúng ta may mắn, bức tường vỡ này lại rất rắn chắc, bởi vì vững chắc mà tạo nên khe hở lớn, vẫn thông với bên ngoài!” Diệp Thâm kinh ngạc nói.Điều này thật sự rất hiếm, bởi vì trong khoảng chục năm trở lại đây đều chú trọng “cần cù, giản dị”, làm gì cũng phải đơn giản, nhà ở không thể xây kín, phải quang minh chính đại bớt xén nguyên vật liệu. Chỉ bằng cách sử dụng ít vật liệu và vật liệu nghèo nàn, đó mới có thể phản ánh sự siêng năng và tiết kiệm., chăm chỉ và giản dị ...Vì vậy, chất lượng nhà xây mấy năm nay nhìn chung không tốt, nhưng không ngờ lại có nhà tốt."Tiểu đoàn trưởng! Tiểu đoàn trưởng!"Diệp Thâm đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng hét.Rất tốt, xem ra quả nhiên thông lên, và bọn họ bị vùi không sâu."Tôi ở đây! Đây!" Anh lớn tiếng đáp lại.Những người bên ngoài dường như đã nghe thấy, bước chân vội vã xung quanh.Nhiều người biết vị trí của Diệp Thâm trước khi rơi xuống.Hoa Chiêu thật xinh đẹp ... Hầu như ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào cô, cô cùng Diệp Thâm nói chuyện thân thiết, không ít người đã nhìn thấy.Cứu hộ đến nhanh chóng.Trong hai tiếng đồng hồ, với sự trợ giúp của dây leo ngầm bí mật, Diệp Thâm và Hoa Chiêu nhanh chóng được giải cứu.“Thật tốt quá !” Mọi người reo hò.Tất cả đều tôn trọng tiểu đoàn trưởng của họ, và họ không muốn anh xảy ra chuyện gì.Họ cũng không muốn bất cứ điều gì xảy ra với cô gái xinh đẹp đó.Một người đẹp như vậy, nếu hương tiêu ngọc vẫn thì thật đáng tiếc.Nhưng ngay sau đó, những tiếng hoan hô và vỗ tay từ từ ngừng lại, và khung cảnh yên tĩnh lạ thường.Họ phát hiện ra rằng tiểu đoàn trưởng của họ một mực nắm tay cô gái kia và không chịu buông ra. Đỡ cô cẩn thận từng li từng tí mà đi ra khỏi đống đổ nát, vẻ mặt lo lắng cùng đau lòng, trên đường còn hỏi người ta có muốn cõng hay không.Tình huống gì vậy? ?Trước khi rơi xuống vực nhìn không phải là rất ghét bỏ, nhìn cũng không muốn nhìn người ta sao?Vừa ra khỏi hố lại biến đổi lớn như vậy sao?Đầu có phải bị đụng rồi không ...Hơn nữa, anh ấy đã có gia đình! Toàn bộ doanh trại đều biết rằng chị dâu nấu ăn rất ngon!Cả buổi còn lôi kéo tay con gái người ta thật sự không thích hợp a?“Tiểu đoàn trưởng, trời tối rồi, chúng ta thu đội hay tiếp tục?” Ai đó nói, phá tan sự im lặng.Họ dùng hai đèn pin cùng mấy cái đuốc chiếu sáng đem người đào lên, đèn pin và đuốc đều đã gần hao hết, hiện tại tối như bưng, cứu người rất khó khăn.“Chúng ta có thương vong gì không?” Diệp Thâm nắm tay Hoa Chiêu."Có hai người bị thương nhẹ nhưng không có thương tích nghiêm trọng hoặc tử vong", người này trả lời.Khu vực này vốn đã hoang tàn, chỉ có một tòa nhà cao hai tầng rưỡi, Diệp Thâm và Hoa Chiêu đã vì ngã xuống nên đã thoát ly đội ngũ.Những người khác bởi vì thân thủ nhanh nhẹn, bên người lại không có nguy hiểm nên đều không có việc gì.“Tốt rồi.” Diệp Thâm thở phào nhẹ nhõm, ra lệnh: “Tiếp tục cứu viện!Thời gian cứu hộ tốt nhất chỉ có 72 giờ, mỗi phút mỗi giây đều quý giá, muốn nghỉ ngơi về sau còn rất nhiều thời gian.Mọi người tìm thấy gỗ và vải từ đống đổ nát để đốt cháy chúng, làm thành nhiều ngọn đuốc khác nhau và tiếp tục công cuộc tìm kiếm.Nhưng ánh mắt mọi người xẹt qua như đuốc, hết lần này tới lần khác đều phải liếc về phía Diệp Thâm.Anh vẫn đang níu kéo tay người ta đây này!Còn ba phen mấy bận yêu cầu cõng người ta đấy!Cuối cùng, cô gái nhỏ không thể lay chuyển được anh ta, đành nhăn nhó để anh ta cõng.Lại còn ôm đùi người ta!Còn ước lượng!Còn đỏ mặt! ! !Quá không phải là con người rồi!Anh ta là một ông già đã có gia đình còn ôm một cô gái nhỏ! !Nhưng mọi người giận mà không giám nói gì.Trước mắt đụng phải một đội ngũ và tham gia cùng họ.Đó là tiểu đội do Trần Phong lãnh đạo.“Các ngươi tại sao lại đến bên này rồi?” Diệp Thâm kỳ quái hỏi.Trước khi khởi hành, họ đã phân chia nhiệm vụ, mỗi nhiệm vụ ở mỗi phía nam, đông và tây bắc, và việc bên kia dọn dẹp phần của mình nhanh như vậy cũng không hợp lý chút nào."Quân chính quy cứu viện ..." Đi thêm hai bước, Trần Phong phát hiện người trên lưng không phải là chiến hữu nào, mà là Hoa Chiêu."Làm sao vậy? Cô bị thương?" Trần Phong lập tức hỏi, vẻ mặt có chút lo lắng.Hoa Chiêu cách gần, lập tức nhận thấy khóe miệng người nào đó đang mím lại.Hahaha ~~Cô ấy cười toe toét không chút che giấu.Lồng ngực rung động ... Diệp Thâm có thể cảm nhận được rõ ràng độ đàn hồi và mềm mại đáng kinh ngạc trên lưng anh ...Thật nghịch ngợm ... như một đứa trẻ, lúc đó nhất định có thể cùng con chơi đùa đấy ...“Cô ấy không sao, không cần quan tâm.” Diệp Thâm nói.Trần Phong bước chân dừng lại. Tại sao giọng điệu không đúng lắm?Nhưng anh không có thời gian để suy nghĩ, đi vài bước liền đứng bên cạnh Diệp Thâm nói nhỏ: "Tôi sẽ cõng cô ấy trên lưng, anh cõng cô ấy trên lưng, không thích hợp ."“Haha!” Hoa Chiêu trực tiếp cười nói.“Còn cười!” Diệp Thâm bị cô chọc cười: “ Còn không phải là em gây sự.” Anh vô hình mà véo vào đùi cô.Nó không đau, nhưng nó đủ mập mờ.Hoa Chiêu không cười được nữa.Diệp Thâm cũng có chút xấu hổ, vừa rồi trượt tay ...Bầu không khí giữa hai người quá thân mật và mập mờ, Trần Phong sững sờ.“Đây là chị dâu của cậu, Hoa Chiêu.” Diệp Thâm nói với Trần Phong: “Tôi cõng trên lưng, là thích hợp nhất.”“Hả ?!” Xung quanh chỉnh tề thốt lên.Điều gì đang xảy ra?Cô gái nhỏ này là chị dâu của họ? Họ là vợ chồng?“Nhưng anh rõ ràng không biết cô trước đây!” Trần Phong chất vấn, hắn không mù cũng không ngốc, có thể nói Diệp Thâm ban ngày không quen biết cô gái nhỏ này, thái độ tránh né cũng không phải là giả.Anh ấy không tin rằng kỹ năng diễn xuất của Diệp Thâm lại cao như vậy.Và điều đó là hoàn toàn không cần thiết!“Ồ, tôi sẽ giải thích chuyện này.” Hoa Chiêu nằm trên lưng Diệp Thâm nói, “Chúng tôi là được thuận miệng đính ước từ bé. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là ngày kết hôn. Tôi ngại ngùng và tránh mặt anh ấy. Anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy tôi. , chưa kể, hồi đó tôi cũng ngót nghét 70-80 cân, lúc tôi béo lên trông khác hẳn bây giờ, anh ấy cũng không thể nhận ra là phải ”.Cô không dám nói trước đây mình đã tăng hơn 100 cân, béo như vậy hơi giả tạo cũng không ai tin.Hoa Chiêu cười nói: "Mấy tháng nay ta gầy như vậy, anh ấy mới chỉ thấy một lần chắc chắn không nhận ra, huống chi, bà nội tô cũng không nhận ra a ~"Như vậy ah…“Vậy ban ngày cô nói tên là Triệu Hoa.” Giọng nói của Trần Phong mang theo nhàn nhạt lên án.Diệp Thâm ánh mắt lạnh lùng, làm sao vậy, hắn thật sự nhìn trúng lão bà của anh rồi hả?“À, tôi đang thử anh ấy xem có hay trêu chọc những cô gái khác không!” Hoa Chiêu vỗ vai Diệp Thâm cười nói: “Kết quả tôi rất hài lòng!“Cô hài lòng cái gì?” Trang Nguyên Vũ lớn tiếng hỏi, nhanh chóng chạy tới.Hắn từ xa nhìn thấy Diệp Thâm cõng Hoa Chiêu, còn tưởng rằng Hoa Chiêu bị thương.“Làm sao vậy?” Anh lo lắng nhìn Hoa Chiêu, đưa tay về phía cô: “Đại ca, để tôi cõng cô ấy trên lưng! Anh cõng không thích hợp!”Anh ấy có cùng quan điểm với Trần Phong.Diệp Thâm nghiêng người tránh ra tay của hắn.“Câu hỏi có thích hợp không, anh hãy để Trần Phong giải thích cho anh.” Diệp Thâm hỏi: “Hai người sao lại ở đây?



Bạn cần đăng nhập để bình luận