Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1425 - Tôi Không Đi.



Chương 1425 - Tôi Không Đi.



Chương 1425: Tôi Không Đi."Giám đốc Diêu, xin anh cho tôi một cơ hội nữa đi! Hôm qua tôi đã suy nghĩ rồi, ở lại thủ đô làm việc không gì không tốt cả, trái lại nó còn là một cơ hội. Nếu như tôi có thể dẫn dắt...""Không cần đâu, cảm ơn." Diêu Khôn cắt ngang lời cô ta: "Xét thấy cô đã nhớ nhà đến da diết, tôi sẽ giúp cô mua vé máy báy trong tuần sau."Diêu Khôn nói xong bèn kéo Diệp Thư rời đi.Diệp Thư quay đầu cười đắc ý với Tạ Liên Na.Mấy lời uất ức Tạ Liên Na đã chuẩn bị sẵn trong phút chốc không có đường phát ra."Ha ha ha!" Ngay thời khắc cửa phòng đóng lại, ngoài cửa lập tức truyền đến tiếng cười không hề kiêng kỵ của Diệp Thư."Em có tố chất chút đi, làm ồn đến các vị khách khác rồi!" Giọng điệu của Diêu Khôn vừa cưng chiều vừa thâm tình.Móng tay của Tạ Liên Na sắp đâm vào da thịt rồi.Cô ta cố nén mấy giây cũng chưa tỉnh táo lại được, bèn xông ngay ra ngoài, đuổi kịp Diêu Khôn ở sảnh lớn.Diêu Khôn và Diệp Thư đều đồng thời xoay người nhìn cô ta.Diệp Thư hơi xoay cổ tay, thấy rất thú vị mà hỏi: "Sao vậy? Bất mãn?"Muốn đánh lộn hả? Vậy mau xông tới đi!Số người lui tới xung quanh toàn mấy người nước ngoài.Tạ Liên Na đã tỉnh táo lại, bèn cười với hai người: "Không có, sao thế được? Tôi chỉ muốn xin giám đốc Diêu một điều cuối cùng thôi.""Chuyện gì?" Diêu Khôn hỏi."Là... chuyện lúc trước, xảy ra ở đây, anh có thể giữ bí mật không?" Tạ Liên Na nhìn hắn đầy van xin.Phong tỏa chuyện đã xảy ra ở thủ đô này, chỉ cần Diêu Khôn quay đầu không nói, sẽ không có thêm người ngoài biết.Cô ta vẫn có thể tìm công việc, tìm một công việc tốt hơn."Hừ!" Diệp Thư lập tức hừ lạnh một tiếng.Diêu Khôn, người vốn đã muốn tha cho cô ta một lần, chỉ có thể đổi giọng: "Dù cho tôi không nói, vẫn còn hai trợ lý cô dẫn theo nữa, bọn họ sẽ nói ra thôi!""Tôi sẽ lo cái miệng của bọn họ!" Tạ Liên Na tự tin nói.Cô ta tính làm thế nào? Diệp Thư tò mò nhìn cô ta.Thật ra, từ tận đáy lòng, cô ấy thừa nhận năng lực Tạ Liên Na không kém mình, còn trẻ, và đẹp hơn nữa. Chính vì... mấy chuyện này, cô ấy mới kiêng kỵ cô ta.Nếu người này chỉ có khuôn mặt bình hoa, cô ấy sẽ không sợ gì.Công ty có bao nhiêu cái bình hoa "lên sàn diễn" chứ, cô ấy đã từng sợ ai chưa?Tạ Liên Na không hề giải đáp sự hiếu kỳ của cô ấy, chỉ nhìn Diêu Khôn.Diêu Khôn nhìn Diệp Thư, Diệp Thư nguýt hắn một cái.Diêu Khôn chỉ có thể nói: "Coi như trợ lý không nói, tổng giám đốc Hoa chắc chắn cũng sẽ báo về tổng bộ. Dù sao khai trừ cô cũng là quyết định của cô ấy, cô ấy cũng sẽ giải thích với công nhân viên."Tự nhiên đang yên đang lành làm giám đốc bán hàng, được phái đi làm phó giám đốc toàn châu Á, kết quả rớt đài rồi bị đuổi, không thể không giải thích.Mặt Tạ Liên Na méo đi. Đây là muốn ép cô ta đến đường cùng sao?"Đang làm gì ở đây vậy?" Một giọng nam đột ngột truyền đến từ sau lưng Diệp Thư.Diệp Thư lập tức xoay người, cười hỏi: "Anh cả, sao anh lại ở đây?"Diệp Danh cười ôn hòa: "Anh đến tiễn mấy người bạn, bọn họ đều vào rồi, các em muốn về chưa? Đi chung chứ?"Diệp Danh nói xong thì quay đầu nhìn thấy Tạ Liên Na, nhận ra có thể cô ta đi cùng mấy người Diêu Khôn, bèn nói: "Các em đang nói chuyện với bạn thì thôi vậy.""Không đâu, bọn em nói xong rồi." Diệp Thư kéo lấy cánh tay Diệp Danh: "Chúng ta đi chung đi."Diệp Danh gật đầu với Tạ Liên Na, rồi mặc Diệp Thư khoác tay mình, xoay người rời đi.Tạ Liên Na nhìn theo bóng lưng anh biến mất ở cửa. Lúc anh đi ngang các nhân viên an ninh được trang bị đầy đủ, họ còn cúi chào anh.Đây là đãi ngộ mà không phải vị khách nào cũng có, phải là người của bọn họ, chưa kể còn có quyền cao chức trọng.Tạ Liên Na hỏi: "Anh ta là ai?"Cách cô ta không xa, một trợ lý đi đến nói: "Đó là Diệp Danh, anh trai ruột của Diệp Thư, hiện đang làm việc ở XX, quả là tuổi trẻ tài cao!"Một trợ lý khác cũng đi đến nói: "Hơn nữa nghe nói anh ta ly hôn rồi, hiện đang độc thân."Tối hôm qua, cô ta đã bỏ số tiền lớn ra mua chuộc bọn họ.Không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được. Nếu có thì chắc chắn là tiền chưa đủ.Chưa kể người có thể làm trợ lý của cô ta đều không phải người vô dụng, đều được cô ta chọn lựa kỹ càng, tài năng xuất chúng.Thông tin của Diệp Danh cũng không phải là bọn họ mới biết, mà đã biết từ trước, lúc điều tra bối cảnh liên quan đến Diệp Thư, chẳng qua là hôm nay mới được nhìn thấy người thật thôi.Tạ Liên Na cũng biết Diệp Thư có một người anh như vậy. Có mấy người khác trong nhà họ Diệp, cô ta biết cực kỳ rõ ràng, vì năm nào Diêu Khôn cũng phải chuẩn bị cho họ mấy món quà, lần trước cô ta còn tự tham gia vào.Thậm chí cô ta còn có phần hiểu rõ về tính cách, sở thích mỗi người."Diệp Danh..." Tạ Liên Na thì thào.Một trợ lý đột nhiên hỏi: "Chúng ta mua vé chuyến bay nào? Chuyến từ thủ đô đi quá ít, một tuần chỉ có một lần, mua xong cũng chưa bay được ngay.""Chưa đâu, hai người về trước đi, mấy ngày nữa tôi về sau." Tạ Liên Na đột nhiên nói.Trợ lý nghi ngờ nhìn cô ta.Về chuyện phương hướng phát triển sau này, hôm qua Tạ Liên Na đã thảo luận với bọn họ, về quê rồi cô ta sẽ đưa bọn họ theo, đi tìm công việc ở một công ty khác lớn hơn.Sao mà... nhìn thấy Diệp Danh rồi lại giở quẻ vậy?"Tôi lần đầu đến thủ đô, sau này cũng không trở lại nữa, tự nhiên muốn ở lại nhìn ngắm một chút rồi mới về." Tạ Liên Na trả lời.Lý do này miễn cưỡng chấp nhận được.Dù có không chấp nhận thì cũng không liên quan gì đến họ. Hai người trợ lý lui đi, một người đi mua máy bay, người kia đi mua đặc sản địa phương....Hoa Chiêu lại đến bệnh viện thăm Lưu Minh và Chu Binh lần nữa, hai người tính hôm nay sẽ xuất viện.Trong phòng có rất nhiều bác sĩ đang đứng, đang để hai người hoạt động cổ chân một chút. Dù không quá linh hoạt, đây vẫn xem là cử động được.Thật ra chuyện không linh hoạt này đều là giả vờ.Hai người đã lén thử rồi, dù xuống đất bước đi có hơi đau, nhưng cũng không phải là không đi được, nhưng vì sợ dọa đến người khác, hai người kiên quyết ngồi xe lăn, giả vờ giả vịt.Dù như vậy các bác sĩ vẫn bị giật mình."Hoa Chiêu, loại thuốc mỡ này của cô gọi là gì vậy?" Một chuyên gia của khoa Thần kinh hỏi."Ừm... Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao." Hoa Chiêu trả lời.Vị bác sĩ già này gật gù, cẩn thận ghi chép lại cái tên đó.Chỉ có mấy người bác sĩ trẻ lại nhíu mày, biểu cảm kinh ngạc. Thật hay giả vậy? Trên đời có loại thuốc đó thật à?Tính ra thì nó lợi hại y như trong "Ỷ Thiên Đồ Long Ký" viết vậy!"Thuốc này phải được sử dụng trong vòng mười phút kể từ khi gân mạch bị đứt?" Bác sĩ hỏi.Hoa Chiêu gật đầu."Có bán không? Cô bán lại cho khoa chúng tôi một ít đi!" Người bác sĩ già khẩn cầu.Hoa Chiêu thấy hơi khó xử: "Nguyên liệu làm thuốc này rất quý giá...""Đắt đến cỡ nào chúng tôi cũng phải mua! Không có gì quý giá hơn sự linh hoạt của tay, chân con người!" Vị bác sĩ già trả lời.Hoa Chiêu lại cảm thấy lời này không hợp lý. Tất nhiên tay chân linh hoạt thì rất đáng quý, nhưng các ông có cho thuốc miễn phí à? Không miễn phí, không mua nổi, vậy còn nói gì mà quan trọng hơn nữa.Cô không bán tất nhiên không phải do nguyên liệu quá quý giá."Thuốc này cần phải sử dụng trong vòng mười phút kể từ khi gân mạch gãy. Mấy ông không dùng được, không phải sao?" Hoa Chiêu hỏi.Trừ khi bị đứt trước cửa bệnh viện đi, nếu không... chắc chắn không kịp."Tôi biết mà, cô đừng để ý đến chuyện đó, chỉ cần có một người dùng được cũng tốt rồi!" Bác sĩ già trả lời.Về lý thuyết thì lời này không có gì. Cô thấy ánh mắt bác sĩ này rất chân thành bèn nói: "Thuốc này hạn sử dụng ngắn, để qua mấy ngày thì không còn công dụng nữa, mọi người có mua cũng không dùng được."



Bạn cần đăng nhập để bình luận