Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 854 - Chuyện Hạnh Phúc Nhất.



Chương 854 - Chuyện Hạnh Phúc Nhất.



Chương 854: Chuyện Hạnh Phúc Nhất."Này! Trước tiên anh hãy nói cho rõ ràng, bằng không thì không cho phép. . ." Hoa Chiêu giãy dụa nói.Nhưng câu nói kế tiếp đã bị Diệp Thâm chặn trở về, về sau cô cũng không có cơ hội nói chuyện nữa.Chỉ kịp hô: "Nhẹ một chút. ."Bất quá tuy không thể nói chuyện, nhưng suy nghĩ phải đem Diệp Thâm làm "Như vậy như vậy" lại thực hiện được.Đến khi tỉnh lại sắc trời đã sáng rõ.Hoa Chiêu mở mắt ra, trông thấy Diệp Thâm nằm ở bên cạnh đang vô thức mỉm cười, lặng yên nhìn cô, giống như đang đếm lông mi cô.Trong nháy mắt, cô chỉ cảm thấy năm tháng thật tĩnh lặng.Nhưng nháy mắt sau đó, cô cũng nhớ tới bóng dáng kia."Thành thật khai báo, anh cùng cô ta đã xảy ra chuyện gì?" Hoa Chiêu chọc vào lồng ngực anh hỏi.Cứng rắn đấy, ngón tay cũng đâm đến đau.Diệp Thâm vươn tay, bàn tay to lớn thon dài nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết, áp vào trong ngực, vị trí trái tim."Em phải tin tưởng anh, anh tiếp cận cô ta cũng vì hoàn thành nhiệm vụ. Tại đây, chỉ có em cùng bọn nhỏ."Giọng của anh không thâm tình, chỉ có nghiêm túc.Nhưng câu nói đầu tiên đã trấn an Hoa Chiêu.Cô tin tưởng anh."Thật sự có nhiệm vụ, nhiệm vụ gì?" Hoa Chiêu hỏi.Biểu cảm của Diệp Thâm có chút do dự: "Cái này không thể nói."Hoa Chiêu chu môi, bất quá không ép hỏi anh ấy.Cái miệng nhỏ nhắn đỏ rực gần trong gang tấc, mê người như vậy, Diệp Thâm nhịn không được cúi đầu ngậm lấy, tinh tế nhấm nháp.Tay của cũng bắt đầu di chuyển xuống dưới, vết chai ở ngón tay xẹt qua trên người cô tạo thành một dòng điện.Làm cho Hoa Chiêu không cách nào suy nghĩ, lại mơ mơ hồ hồ mà nhớ tới chính mình hình như đã quên chuyện gì.Đột nhiên, trong bụng "Ọt ọt" một cái, giống như có chú cá con đang nhả bong bóng.Hoa Chiêu lập tức đè lại bàn tay không thành thật của anh, khiến nó dừng ở phần bụng, cảm nhận sự rung động bên trong."Làm sao vậy?" Diệp Thâm mơ hồ mà hỏi thăm."Chờ một lát." Hoa Chiêu nói.Tiểu gia hỏa còn rất phối hợp, chỉ chốc lát sau, "Ùng ục ục", lại là một chuỗi bong bóng.Diệp Thâm lập tức trừng lớn mắt, anh đã quen thuộc với loại cảm giác này, lúc trước Vân Phi cùng Thúy Vi lần đầu tiên động, anh đã được cảm nhận.Khi đó, anh và Hoa Chiêu đang ở trong đống đổ nát tăm tối.Nhớ tới một màn kia, lại cảm nhận được hiện tại, tim Diệp Thâm lập tức bị hạnh phúc nhồi cho tràn đầy: "Đây là lão tứ?""Cái gì mà lão tứ, không dễ nghe." Hoa Chiêu cao giọng.Diệp Thâm do dự một chút: "Vậy gọi Tiểu Tứ?"Được rồi, trình độ đặt tên của anh ấy còn không bằng Diệp Danh."Cũng không thể gọi tiểu ngũ tiểu lục." Diệp Thâm cười nói.Hoa Chiêu cũng dừng lại, cũng không thể nhảy cóc được."Đã bao lâu?" Diệp Thâm hỏi."Hơn ba tháng rồi." Hoa Chiêu nói."Một đứa hay là hai đứa?" Diệp Thâm lại hỏi.Hoa Chiêu. . . .Từ khi cô sinh đôi, chỉ cần biết cô lại mang thai, người trong nhà đều hỏi cô vấn đề này.Lúc có lão tam cũng đã bị hỏi qua, lúc này cũng bị hỏi."Một đứa." Cô đã kiểm tra rồi: "Sao có thể trùng hợp như vậy, hai lần sinh đôi."Biểu cảm của Diệp Thâm có chút thất vọng, anh muốn sinh thêm mấy đứa.Tuổi càng lớn, càng thích trẻ con."Bất quá không có việc gì, về sau còn có thể cố gắng." Diệp Thâm kiên định nói.Tay của anh đặt trên bụng Hoa Chiêu nhu hòa mà vuốt ve, cảm nhận được nhịp đập dưới lòng bàn tay, đáy mắt ôn nhu có thể làm cho người ta sa vào.Hoa Chiêu xác thực sa vào rồi, cô lặng yên nhìn anh, anh cùng với lúc mới gặp gỡ, đã khác nhau rất lớn.Mà ngay cả ngũ quan cũng đã có biến hoá rất nhỏ, góc cạnh càng thêm rõ ràng, càng thêm sắc bén, anh tuấn.Khí chất cũng càng thêm trầm ổn nội liễm.Lúc mới gặp, anh còn là một thanh niên, nhưng bây giờ, anh đã là một người đàn ông quyến rũ, thu hút sự chú ý của vô số phụ nữ.Lúc mới gặp, cô cảm thấy anh có thể so với 007, nhưng hiện tại, cô cảm thấy đã không ai sánh bằng.Người đàn ông như vậy, người phụ nữ nào có thể kháng cự được? Trách không được có khả năng hấp dẫn được cô diễn viên xinh đẹp như vậy.Diệp Thâm tuy là xuất phát từ nhiệm vụ mà tiếp cận cô ta, nhưng cô ta khẳng định không phải xuất phát từ nhiệm vụ mà thích anh.Hoa Chiêu chua xót rồi, duỗi đầu ngón tay dùng sức đâm vào lồng ngực của anh.Suy nghĩ của Diệp Thâm vẫn chưa kết nối được với cô, đè lại bàn tay nhỏ bé và xoa nắn."Lão tứ. . . Tiểu tứ. . . Em xem là nam hay nữ?" Diệp Thâm hỏi.Hoa Chiêu gật đầu lại lắc đầu: "Nhìn, nhưng cô cô nói xem không chuẩn."Diệp Phương xin mấy bác sỹ có nhiều kinh nghiệm siêu âm cho cô, có nói nam có nói nữ, xác định không được."Được rồi, quên đi." Diệp Thâm nói.Dù sao bọn họ cũng chỉ muốn sớm biết để vui mừng, thuận tiện chuẩn bị quần áo, còn biết hay không cũng không sao cả.Chỉ là có chút ảnh hưởng đến việc đặt tên, phải đặt hai cái."Lần này để anh đặt nha, đừng rút thăm nữa!" Diệp Thâm chờ đợi mà nhìn Hoa Chiêu.Đã sinh ba đứa nhỏ rồi, tên đều bị anh cả đặt.Anh cũng ghen tỵ rồi.Hoa Chiêu do do dự dự nói: "Vốn em cũng muốn tự mình đặt đấy, bất quá, được rồi, đồng ý với anh."Con của mình, chính mình còn chưa được đặt qua một cái, có đôi khi ngẫm lại cũng thấy bình thường.Cũng may hiện tại có thể sinh nhiều, cô còn có cơ hội."Chúng ta cùng nhau đặt, mỗi người một chữ!" Diệp Thâm nói.Hoa Chiêu vui sướng gật đầu.Tất nhiên không phải vì một cái tên.Trời mùa đông rét lạnh, cùng người đàn ông mình yêu nằm trong chăn, cùng nhau đặt tên cho đứa nhỏ, thật sự là chuyện hạnh phúc nhất.Nhưng thời khắc hạnh phúc luôn ngắn ngủi, phụ nữ có thai đói bụng. . . Phải rời cái ổ ấm áp, đi dùng cơm.Còn phải đối mặt với rất nhiều vấn đề."Đúng rồi, Hạ Kiến Ninh. . ." Thế nào rồi?Hoa Chiêu vừa nói xong tên liền nhanh chóng dừng lại, thiếu chút nữa lòi đuôi!Cô cũng không biết Diệp Thâm làm gì Hạ Kiến Ninh rồi, cô cái gì cũng không phát hiện!"Hạ Kiến Ninh cũng tới New York rồi, ngày hôm qua em gặp hắn trong một nhà hàng, luôn hỏi em vì sao lại đến đó ăn cơm, quả thực bệnh tâm thần." Cô lầm bầm nói.Diệp Thâm nhướng mày, anh còn chưa biết chuyện này, liền nhanh chóng hỏi chi tiết.Hoa Chiêu nói thẳng.Nghe được cô đến căn nhà cho thuê để kiểm tra, lông mày Diệp Thâm liền nới lỏng."Hắn còn hỏi tại sao em lại tới New York, anh nói xem có phải hắn đã đoán được chúng ta có liên hệ rồi? Dù sao anh ở đây, em lại một mình tới chỗ này, xác thực rất khả nghi." Hoa Chiêu hỏi.Diệp Thâm nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Hắn đi cáo trạng cũng không sợ, nhiều lắm là phiền toái chút ít, không có việc gì."Chuyện bại lộ, bên trên muốn cho Tô Hằng biến mất, hay là Diệp Thâm biến mất, cứ để cho bọn hắn quyết định.Bất quá anh cảm thấy, ai cũng sẽ không biến mất.Diệp Thâm, cùng Tô Hằng, cũng không phải người có thể tùy ý rung chuyển được rồi.Hoa Chiêu yên lòng gật đầu, không bởi vì cô đột nhiên xuất hiện làm cho anh thêm phiền là tốt rồi.Nói đến Hạ Kiến Ninh, Diệp Thâm đi ra ngoài gọi điện thoại, để cho người đến tầng hầm nhìn hắn.Nếu như là người bình thường, trúng một phát kia, nhiều lắm là nằm trên đất một đêm, về sau sẽ đau nửa tháng.Nhưng Hạ Kiến Ninh, anh phải xác định một chút đã không đem người đánh chết, bất quá với thân thể của Hạ Kiến Ninh, người cứu viện đến trễ, đoán chừng hắn sẽ gặp nguy hiểm, không chết cũng phải bị giày vò.Hắn đem nhân viên thẩm tra giết chết? Đó mới là phiền toái.Nói chuyện điện thoại xong, cùng đi ra ăn hết bữa sáng, Diệp Thâm cũng có chút muốn nói lại thôi.Hoa Chiêu híp mắt: "Sao vậy? Muốn đi gặp vị hôn thê của anh?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận