Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1455 - Làm sao bây giờ?



Chương 1455 - Làm sao bây giờ?



Chương 1455: Làm sao bây giờ?"Không sao, cứ nói cho bọn chúng nghe, để chúng biết thế giới bên ngoài đáng sợ cỡ nào, những nguy hiểm xung quanh có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào." Hoa Chiêu nói.Đạo lý nói một vạn lần cũng không bằng tự mình trải nghiệm một lần, sẽ nhớ rất lâu.Nhưng loại chuyện này tốt nhất không nên trải nghiệm ... Nó phát sinh với những người thân cận nhất, cũng đủ để nhớ lâu."Thúy Vi và Cẩm Văn đều lớn rồi, cũng nên hiểu chút chuyện, biết làm thế nào để bảo vệ mình." Hoa Chiêu nói: "Vân Phi tuy rằng là con trai nhưng cũng phải bảo vệ bản thân, thế giới bên ngoài lại càng không thân thiện với các cậu bé.”Ồ?Vân Phi tò mò nhìn mẹ, là như vậy sao?Cậu bé đã rất xấu hổ khi ngồi ở đây, bây giờ mẹ nói như vậy, hắn càng xấu hổ hơn rồi.Thúy Vi và Cẩm Văn cũng có chút ngượng ngùng, dù sao cũng là loại chuyện này....Nhưng Hoa Chiêu đã dạy những bài học vỡ lòng cho hai cô bé nên chúng tương đối bình tĩnh.Mấy đứa nhỏ đều rất bình tĩnh, Đại Cần cũng không nhăn nhó nữa, hơn nữa hai người đàn ông trong phòng, Diêu Khôn và Diệp Minh, đều là trưởng bối.Cô ấy nói về những gì đã xảy ra.Tình địch của Chu gia, còn không phải là cô ấy sao?Nhưng cô ấy căn bản không đề phòng quả phụ Chu chút nào.Mấy đứa nhỏ vừa nghe thấy vậy kinh ngạc thốt lên, ánh mắt có chút bội phục nhìn Đại Cần.Cô ấy đã tự cứu mình trong vòng vài phút ngắn ngủi chỉ có điều phương pháp có một chút sai sót....Hoa Chiêu, Diệp Thư, Diệp Danh đã thảo luận, nếu lúc ấy Đại Cần làm như thế nào, hiện tại sẽ như thế nào, vân vân.Để cho bọn trẻ biết tương lai nếu thật sự gặp phải chuyện như vậy, sẽ xử lý như thế nào.Vậy nên thời gian thảo luận rất lâu, chớp mắt đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ, đêm khuya yên tĩnh cũng đã đến lúc nghỉ ngơi.Trước khi đi, Diệp Danh tặng cho Đại Cần một món quà.Một cây bút.Đại Cần có chút kích động, cô ấy đặc biệt sùng bái Diệp Danh, ngoại trừ năm mới và sinh nhật Diệp Danh cũng không tặng quà gì cho cô ấy."Biểu hiện không tệ, tiếp tục cố gắng." Diệp Danh cười nói.Mặc dù anh có bối phận là anh của Đại Cần nhưng lúc mới đến đây Đại Cần chỉ tầm 6 tuổi, anh đã chứng kiến quá trình trưởng thành của cô ấy.Là một cô bé đặc biệt đáng yêu và chăm chỉ, gặp phải một biến cố lớn như vậy thân là một thành viên trong gia đình phải có trách nhiệm an ủi cô bé."Cảm ơn anh cả! Em sẽ tiếp tục cố gắng!" Đại Cần được khen ngợi như vậy lập tức kích động.Diệp Danh cười nói với Hoa Chiêu: "Ngày mai em có đi đến cơ sở rau quả không? Anh có một chuyện muốn nói.”Hoa Chiêu vốn muốn nghỉ ngơi, nhưng nếu Diệp Danh đã nói như vậy, nhất định là có chuyện."Sáng mai sẽ đi."Diệp Danh gật đầu rời đi.Đại Vĩ và Đại Cần cũng phải trở về.Hoa Chiêu gọi Đại Cần lại: "Thiếu chút nữa quên mất, việc này chị chưa nói với mẹ, em có muốn nói cho bà ấy biết không?”Đại Cần lập tức lắc đầu: "Không cần đâu, mọi chuyện cũng đã giải quyết ổn thỏa, nếu nói cho bà ấy biết ngoại trừ làm cho bà ấy tức giận cũng không làm được gì, thà không nói còn hơn, không thì chờ vài năm rồi nói sau.”Hoa Chiêu gật đầu, nếu Đại Cần không muốn nói, vậy thì không nói.Sau khi tiễn những người khác đi, Hoa Chiêu nói Vân Phi ở lại.Trước đây cô chưa nói với thằng bé về việc con trai sẽ gặp nguy hiểm nhiều hơn bởi cô luôn cảm thấy nó còn quá nhỏ.Nhưng hiện tại Vân Phi cũng sắp 12 tuổi, trở thành một thiếu niên, cũng sắp cao hơn cô rồi, đã đến lúc phải nói cho thằng bé biết.Mặt tối của thế giới này rốt cuộc đáng sợ đến mức nào.Lúc Vân Phi rời đi, mặt cũng đã trắng bệch.......Sáng sớm hôm sau, lúc trời chưa sáng Hoa Chiêu đã xuất phát đến cơ sở rau quả.Cuối mùa hè và đầu mùa thu là mùa thu hoạch.Mảnh đất hơn một vạn mẫu này đều là của cô.Ngoài nhà kính còn có nhiều mẫu đất ở ngoài trời, bây giờ tràn ngập hương thơn trái cây.Con đường giữa nông trường được Hoa Chiêu bỏ tiền ra sửa chữa, chất lượng có thể so với quốc lộ, thậm chí ngay cả đường quốc lộ cũng kém hơn.Rộng rãi và bằng phẳng, có những chiếc xe tải lớn đậu hai bên đường.Ngoài ra còn có hàng chục chiếc xe hơi."Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Hoa Chiêu tò mò hỏi.Không có gì ngạc nhiên khi xe tải chở hàng xuất hiện ở đây nhưng nhiều xe hơi xuất hiện ở đây thì thật là kỳ lạ."Có lãnh đạo xuống kiểm tra hả?" Hoa Chiêu hỏi.Cho dù có lãnh đạo xuống kiểm tra cũng chưa bao giờ có nhiều xe như vậy.Nhưng cô đã nhìn thấy xe của Diệp Danh ở trong đó.Hôm nay người lái xe cho cô đều là vệ sĩ ở thủ đô, bọn họ đều rất quen thuộc và chú ý đến những chuyện xung quanh Hoa Chiêu, xem như là kiêm chức trợ lý, còn hiểu rõ mọi chuyện hơn cô."Đều là thương nhân đến đặt mua trái cây và rau quả cho năm sau." Người lái xe nói.Trái cây và rau quả do Hoa Chiêu sản xuất vô cùng được ưa chuộng, trên thị trường hầu như không thấy, một nửa được đưa đi xuất khẩu, một nửa được đưa vào các căng tin và nhà hàng lớn.Bây giờ không thể bán được, tất cả đều đã được đặt trước.Nhưng chúng chỉ có thể được đặt trước cho mùa này hoặc cho năm này, sang năm mới phải được đặt lại.Bây giờ đã đến lúc bắt đầu tranh giành đến vỡ đầu để đặt trước.Hoa Chiêu đi vào lầu một của văn phòng nghe ngóng, thấy cảnh tượng bên trong rất náo nhiệt, hàng chục người tụ tập la hét nhưng cô không nghe rõ bọn họ đang la cái gì.Mọi người đều phấn khích như sắp đánh nhau.Điều đáng ngạc nhiên là hầu hết bọn họ là người ngoại quốc!Hoa Chiêu chỉ quan tâm đến việc trồng trọt chứ không quan tâm nhiều đến việc buôn bán, đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh tượng đặt trước rau thế này, khiến cô vô cùng ngạc nhiên.Diệp Danh đang đứng ở cửa chờ Hoa Chiêu."Biết anh tìm em làm gì không?" Diệp Danh hỏi.“Ừm, có lẽ đã biết một chút.” Hoa Chiêu nói.“Đi thôi, đến nơi khác nói chuyện, đừng để bọn họ biết em là ai, bằng không sẽ không dễ dàng rời đi.” Diệp Danh nói xong liền sải bước đi xa.Hoa Chiêu vội vàng đi theo.Một người phụ nữ đeo kính râm chen chúc trong đám đông đột nhiên quay đầu lại nhìn bóng lưng của hai người.Cô ta muốn bước ra nhưng vì bị chen chúc trong đám đông nên không thể ra được."Mọi người bình tĩnh còn chưa đến giờ, còn 30 phút nữa..." Lý Nguyên trên trán đổ mồ hôi nói.Có một phiên dịch viên bên cạnh giúp anh ta hét lên nhưng vô ích, mọi người đều cố gắng chen nhau.Không có cách nào, ai chen lên trước sẽ được đăng ký trước, người đó có thể chọn được quả tốt hơn! Tất nhiên họ muốn ép "đến trước"!Đến sau thì cặn bã cũng không còn!Công việc làm ăn phát đạt, Lý Nguyên mừng rỡ, nhưng những người mua này đều có thân phận không tầm thường, hơn nữa còn là bạn bè nước ngoài, khi tức giận sẽ hùng hùng hổ hổ tìm đến mấy người lãnh đạo, áp lực cuối cùng cũng rơi xuống đầu Lý Nguyên.Bắt anh ta hứa hẹn lần sau sẽ mở cửa sau cho người đó.Nhưng làm sao anh ta có quyền lợi này? Đẩy nó cho Hoa Chiêu, Hoa Chiêu không quan tâm, anh ta cũng không dám.Anh ta đến tìm Diệp Danh.Diệp Danh cũng bị các loại quan hệ tìm tới, không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tìm Hoa Chiêu.Hai người đứng trong một nhà kính lớn, nhìn tòa nhà văn phòng bên kia.Tuy ở rất xa nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng la hét, chửi bới bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau.Còn ỷ vào việc người khác không hiểu, có một số ngôn từ rất khó nghe ~Hoa Chiêu muốn cười, nhưng những người này đến đưa tiền cho cô đấy.“Còn có thể cười, vậy là có cách giải quyết, đúng không?” Diệp Danh hỏi.“Đương nhiên, chuyện này có gì to tát.” Hoa Chiêu cười nói.“Giải quyết như thế nào?” Diệp Danh tò mò hỏi.Vốn anh muốn tự mình giải quyết chuyện này, không cần phiền đến Hoa Chiêu.Nhưng anh nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra cách công bằng và hợp lý hơn việc xếp hàng "đến trước được phục vụ trước".Ai đến trước được phục vụ trước quá đơn giản, thậm chí có người còn dọa cử người xếp hàng từ bây giờ đến năm sau.Vậy rốt cuộc còn công bằng hay không?



Bạn cần đăng nhập để bình luận