Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1050 - Con Gái Của Tôi.



Chương 1050 - Con Gái Của Tôi.



Chương 1050: Con Gái Của Tôi.Hứa Tri Minh nhìn Hoa Chiêu chằm chằm, Diêu Tam đứng ở trước mặt trong lòng lập tức bĩu môi, không nghĩ tới thấy phụ nữ xinh đẹp cũng không rời mắt được đấy.Bất quá nói như vậy, ông ta cùng bà chủ có một chân hắn càng tin thêm vài phần.Hắn điều tra qua, Hứa Tri Minh chưa lập gia đình.Kim Viên Viên cũng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Hứa Tri Minh là người như vậy, chuyện này cô ta quay đầu lại sẽ nới với Trương Quế Lan. . . . ."Chính là cô ta, ăn cơm không trả tiền! Muốn ăn cơm chùa, còn muốn đập phá cửa hàng!" Kim Viên Viên hùng hồn nói.Hoa Chiêu lúc này mới nhớ tới, cô còn chưa đưa tiền."Làm sao tôi có thể giải thích với bà chủ khi bà ấy trở lại ~" Kim Viên Viên gấp đến độ muốn khóc.Hứa Tri Minh nháy mắt mấy cái, biểu lộ khôi phục bình thường, hỏi Hoa Chiêu: "Làm sao bây giờ?"Cơn giận của ông đã không thấy rồi, ôn tồn thương lượng với Hoa Chiêu.Nếu là Hoa Chiêu để cho đập phá đấy, vậy thì chậc chậc."Đương nhiên là thu thập cục diện rối rắm." Hoa Chiêu nói: "Đem nhà hàng này thu thập sạch sẽ, đóng cửa tiệm.""Được." Hứa Tri Minh quay đầu nói với Kim Viên Viên: "Thu thập một chút, đóng cửa tiệm."Kim Viên Viên ngây người.Những người khác cũng ngây người.Cái này gọi là gì? Gặp sắc bội nghĩa? Cũng không thể quên nhanh như vậy ah!"Chú Hứa, như vậy không tốt lắm đâu, bà chủ của chúng cháu đang đi nhà ga đón con gái, lập tức trở về rồi, đến lúc đó, chú giải thích với bà ấy thế nào?" Kim Viên Viên nói.Lúc này lại thành Hứa Tri Minh cùng Trương Quế Lan khai báo.Hứa Tri Minh nhìn cô ta đột nhiên bật cười: "Không cần tôi giải thích với bà chủ cô, chính cô giải thích là tốt rồi."Kim Viên Viên nhíu mày, cảm thấy ánh mắt Hứa Tri Minh nhìn mình không đúng, lời này cũng âm dương quái khí đấy.Hứa Tri Minh luôn đối với cô ta ôn hoà đấy, cô ta biết rõ, đây là muốn mượn cơ hội để chửi bới cô ta trước mặt bà chủ sao?"Còn đứng ngây đó làm gì? Nhanh chóng thu dọn!" Hứa Tri Minh nói với Diêu Tam.Nhân viên phục vụ trong tiệm, vậy mà đều đi theo mấy người đầu bếp đi bệnh viện rồi, chỉ lưu lại hai người Kim Viên Viên cùng Kim Đào Đào."Tốt tốt tốt, tôi dọn dẹp một chút." Diêu Tam nói xong mang theo một đám người hắn mang đến bắt đầu bận việc.Đám người này tay chân lanh lẹ, mỗi người đều mặc quần áo vải thô, còn mang theo mũ bảo hiểm, xem ra đều là khuân vác đấy, biết làm việc.Trương Quế Lan ôm Cẩm Văn, mang theo Vân Phi cùng Thúy Vi đi đến, vừa vào cửa bà liền sửng sốt, trong nháy mắt bà cho là mình đi nhầm cửa tiệm rồi, đây là cửa tiệm đang lắp đặt thiết bị.Kim Viên Viên liếc thấy bà liền lao đến, ôm bà khóc lóc kể lể nói: "Dì Trương, cửa hàng của chúng ta bị người ta đập phá!"Cô ta ôm Trương Quế Lan, khóc đến ủy khuất, thái độ như vậy có thể thấy được hai người bình thường quan hệ rất tốt, đã vượt qua quan hệ bà chủ cùng cấp dưới."À? Bị ai?" Trương Quế Lan kinh ngạc mà hỏi.Bị nhón người đang thu dọn trước mắt sao? Có người lại đi đập phá cửa hàng nhà người khác rồi lại hỗ trợ sửa sang sao?"Bị cô ta!" Kim Viên Viên chỉ Hoa Chiêu."Cô ta ăn cơm chùa! Còn sai sử những người này đập phá cửa tiệm của chúng ta! Chú Hứa còn giúp cô ta nói chuyện! Cô ta nói cái gì chú Hứa liền nghe cái đó, cũng không mắng cô ta!" Kim Viên Viên lên án nói.Nói xong, đã nhìn thấy Trương Quế Lan lập tức vọt tới chỗ Hoa Chiêu.Khoé miệng Kim Viên Viên vừa mới nhếch lên, đã nghe thấy Trương Quế Lan nói: "Ai nha cháu ngoan của bà! Có bị doạ sợ không?"Trương Quế Lan nhìn tiểu Thận trong ngực Hoa Chiêu."Con cũng thật là! Không biết nó nhát gan sao? Con đập phá làm gì? Đinh đinh đang đang hù đến đứa nhỏ không vậy? Có người làm mẹ như vậy sao?" Trương Quế Lan giáo huấn.Hoa Chiêu vỗ tiểu Thận cười nói: "Nó là bị giọng mẹ hù, vừa rồi nó một chút cũng không sợ hãi."Lúc bắt đầu đập phá, đã đổi thành cô ôm tiểu Thận, ở trong ngực cô, tiểu Thận còn sợ cái gì."Ah, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Trương Quế Lan lập tức hạ thấp giọng.Kim Viên Viên ngây người, những người khác cũng ngây người.Diêu Tam đang cầm một cái ghế vỡ, nghĩ đến cái gì, lập tức "Bịch" một tiếng, ghế rơi xuống đất, hắn nhếch môi cười."Cười cái gì mà cười? Anh đang đập phá cửa hàng phải không?? Tiếp tục thu thập." Hứa Tri Minh nói."Ah nha." Diêu Tam kịp phản ứng, tiếp tục làm việc, vừa thu thập vừa nói: "Tôi bồi thường tiền tôi bồi thường tiền."Kim Viên Viên còn chưa rõ lắm, nhưng cô ta đoán được quan hệ của hai người không tầm thường, sắc mặt lập tức có chút khó coi."Dì Trương, các ngươi biết nhau. . ." Kim Viên Viên hỏi."Đây chính là con gái lớn của dì, Hoa Chiêu, không nghĩ tới con bé đến sớm hơn." Trương Quế Lan nói xong mới nhớ tới hỏi Hoa Chiêu: "Con đến sớm là để đập phá cửa hàng hay sao?"Biểu cảm của Kim Viên Viên đã nứt ra.Xa xa Kim Đào Đào càng không thể tin mà nhìn Hoa Chiêu.Thấy Hoa Chiêu nhìn qua, mặt cô ta lập tức trắng bệch, nước mắt đùng đùng rớt xuống, muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu ủy khuất.Giống như Hoa Chiêu bắt nạt cô ta vậy.Hoa Chiêu dời ánh mắt, nhìn Kim Viên Viên cười: "Chào cô, quản lý Kim."Kim Viên Viên chỉ nặn ra một nụ cười xấu hổ."Đây là làm sao vậy?" Trương Quế Lan lại hỏi, hiện tại bà mới nhớ tới đau lòng.Tiệm này từng chút từng chút đều là tâm huyết của bà, mỗi bàn lớn mỗi băng ghế, đều là bà tự mình chọn đấy, lắp đặt thiết bị cũng là bà từng chút từng chút mà thiết kế đấy, chén đĩa cũng là bà chọn đấy, hiện tại, toàn bộ nát."Đứa nhỏ phá sản!" Bà hiếm khi giáo huấn Hoa Chiêu.Bất quá ngữ khí không nghiêm khắc, bà biết Hoa Chiêu chưa bao giờ là người cố tình gây sự, làm như vậy khẳng định là có nguyên nhân.Nhưng mặc kệ nguyên nhân gì, đập phá đồ đạc làm gì?"Việc này chúng ta đi vào trò chuyện." Hoa Chiêu nói xong, lại nói với mấy người xem náo nhiệt: "Thật có lỗi, lại để cho mấy vị dùng cơm không thoải mái rồi, hôm nay miễn phí."Mọi người ngẩn người sau đó lập tức cười.Xem tràng náo nhiệt không tính, còn có thể miễn phí, không tệ không tệ.Cửa tiệm này hương vị tốt, tiền cũng đắt, không phải sĩ diện mời khách ăn cơm, người bình thường sẽ không tới, đến rồi tiêu phí không ít."Thu thập xong, các người cũng đi thôi, trước khi đi giúp tôi đem rác rưởi ném đi, cám ơn." Hoa Chiêu nói với Diêu Tam.Diêu Tam. . . . ."Tốt tốt!""Anh mang bọn nhỏ đi chỗ khác ăn cơm trước." Hoa Chiêu lại nói với Lưu Minh đang đứng ở cửa lớn.Kỳ thật có mấy đứa nhỏ đã sớm đến, nhưng đều bị mấy người vệ sỹ giữ lại đứng ở ngoài cửa xem cuộc vui, không cho đi vào chậm trễ Hoa Chiêu đập phá cửa tiệm nhà mình.Những người khác an bài tốt, Hoa Chiêu mới nói với Trương Quế Lan: "Có văn phòng không? Chúng ta đến văn phòng nói chuyện."Nét mặt của cô rất bình thường đấy, nhưng Trương Quế Lan không hiểu sao cũng có chút sợ hãi, giống như mình làm sai vậy."Có có, ở phía sau, đi theo mẹ." Trương Quế Lan ôm thật chặt Cẩm Văn ở phía trước dẫn đường, tránh khỏi lát nữa con gái mắng bà quá dọa người.Cửa tiệm đang tốt, tại sao phải đập phá? Nhất định là bà làm sai chỗ nào!Suy nghĩ cẩn thận điểm ấy, hiện tại lại để cho bà mắng Hoa Chiêu, bà cũng không dám rồi.Hoa Chiêu đem đứa nhỏ nhét vào trong tay Diệp Thâm, để anh ở bên ngoài ôm đứa nhỏ chơi, không cần cùng vào.Cô xác thực muốn giáo huấn Trương Quế Lan, con rể không thích hợp ở đây.Diệp Thâm cười cười ôm tiểu Thận bước ra ngoài cửa xem hoa.Đi vài bước, Hoa Chiêu quay đầu lại, gọi Kim Đào Đào đang muốn chạy ra bên ngoài: "Cô muốn đi đâu?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận