Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1442 - Để Nó Chu Cấp Cho Cả Nhà Bà Ta Đến Già Đi



Chương 1442 - Để Nó Chu Cấp Cho Cả Nhà Bà Ta Đến Già Đi



Chương 1442: Để Nó Chu Cấp Cho Cả Nhà Bà Ta Đến Già ĐiHoa Chiêu vừa đến nơi đã đi thẳng đến bệnh viện.Đại Vĩ nhìn thấy cô thì lập tức như thấy cứu tinh vậy, sau đó mặt mũi hắn xấu hổ mà đỏ lên."Chị ơi..." Hốc mắt của hắn cũng đỏ, cực kỳ muốn khóc.Nếu không phải vì hắn nhiều chuyện, đòi phải về thăm người thân gì đó, em gái cũng sẽ không gặp phải chuyện như vậy!Hoặc là bị làm nhục, hoặc là phải ngồi tù!Tất cả đều do hắn rảnh rỗi không có gì làm mà đi kiếm chuyện!"Mạnh Cường đâu? Đã chết rồi à?" Hoa Chiêu không rảnh mà an ủi hắn, chỉ hỏi thẳng."Không chết, cứu sống rồi, nhưng vẫn còn ở trong ICU. Bác sĩ nói hắn mất máu quá nhiều, đang ở giữa bờ vực sống chết, đại não thiếu dưỡng khí trong thời gian quá dài, sau này có tỉnh lại được không vẫn chưa biết." Đại Vĩ nói.Hoa Chiêu thở phào. Không chết là được.Chết rồi thì không còn cứu vãn được nữa."Để chị đi xem thử." Cô nói.Thật ra không cần đi quá xa, hiện bọn họ đang ở ngay cửa phòng ICU rồi.Người nhà họ Chu vẫn luôn nhìn chằm chằm hai người nói chuyện cuối cùng cũng xác định được, rằng người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này chính là cô chị gái trong truyền thuyết của thằng Đại Vĩ kia."Cô trả mạng lại cho con trai tôi!" Góa phụ Chu nhảy từ trên ghế xuống rồi lao ngay về phía Hoa Chiêu.Đại Vĩ ngăn bà ta lại, bị Hoa Chiêu kéo ngay ra.Sau đó cô giơ tay lên tát một cái lên mặt góa phụ Chu.Bà ta lập tức ngã ngồi xuống đất như một cái túi da, trượt đi thật xa, nửa ngày không nhúc nhích, cũng không phát ra tiếng nữa.Hoa Chiêu có dùng kỹ thuật, phần lớn sức mạnh đã được cô gỡ bớt lúc trên đường bay tới.Nhưng nó đáp xuống khuôn mặt này cũng đủ để bà ta ngơ ngác một trận rồi."Mạng của con trai bà là do chính nó tự bỏ đi, không có quan hệ gì đến tôi, bà đổ tội cho ai chứ không đổ được lên người tôi đâu." Hoa Chiêu từ tốn bảo.Mấy tên anh em bên cạnh góa phụ Chu nhìn Hoa Chiêu, tất nhiên không dám tiến lên "báo thù" cho chị gái.Ngay cả bọn chúng, lúc đánh phụ nữ cũng chưa từng khiến ai văng ra xa vậy chỉ vì một cái tát, khí lực và kỹ năng trong đó bọn hắn đều biết, nhưng bọn hắn không làm được.Mấy đứa con gái của Lan Trương Quế Lan này bị gì vậy? Sao đứa này còn giỏi đánh nhau hơn đứa khác thế!Hoa Chiêu đẩy cửa phòng ICU ra."A, cô là ai vậy? Đi ra mau!" Lập tức có bác sĩ ngăn cô lại."Tôi là bác sĩ được mời riêng của bọn họ, đây là giấy phép hành nghề của tôi." Hoa Chiêu đưa giấy chứng nhận của mình cho điều dưỡng.Điều dưỡng cúi đầu nhìn ngay. Đúng là bằng bác sĩ, mà bằng cấp này còn không thấp, là một nghiên cứu sinh, trường học tốt nghiệp cũng dọa người, nhưng mà học chuyên ngành này chữa bệnh thế nào?Nhưng mà dù là tây y hay đông y, người này cũng có phải bác sĩ riêng gì đâu. Ban nãy cô ấy đã thấy rõ ràng, đây chính là một người nhà của bệnh nhân.Hoa Chiêu căn bản không để ý đến điều dưỡng, cô ấy cứ hỏi, còn cô cứ làm.Đẳng cấp của bệnh viện này không cao, mặc dù có ICU, nhưng giường bệnh rất ít, chỉ được hai cái, bây giờ bên trong cũng chỉ có một người nằm.Hoa Chiêu bước mấy bước đã đến trước mặt Mạnh Cường, hận không thể vung một cái tát cho hắn mãi mãi rời khỏi thế giới này.Nhưng mà cô nhịn được.Hắn mà chết, Đại Cần sẽ thật sự dính tội vượt quá giới hạn phòng vệ. Ở thời đại vô cùng rối loạn này, nếu có ai muốn gây sự, phần lớn sẽ bị định tội cố ý giết người.Đại Cần lúc đó cũng thật sự cố ý...Nhưng có là vô ý cũng không được, vậy cũng sẽ bị xử đến mấy năm.Vậy nên cô tạm thời cứu tên này đã.Tạm thời...Bàn tay Hoa Chiêu gác lên trên mu bàn tay của Mạnh Cường. Cổ tay gã đã bị quấn như cái bánh chưng, không xem mạch được.Nhưng mà trên mu bàn tay cũng có mạch đập, bác sĩ đông y bậc thầy có thể bắt được mạch từ đây."Ôi, cô mau đi ra đi! Dù cho cô có là bác sĩ thì cũng phải theo quy định. Đây cũng không phải bệnh viện nhà cô mà cô muốn làm gì thì làm! Nhỡ đâu bệnh nhân chết thì ai sẽ chịu trách nhiệm!" Điều dưỡng đứng bên cạnh lải nhải."Cô nói chuyện nghe mệt quá, cô đi gọi bác sĩ đến đây đi." Hoa Chiêu nói.Điều dưỡng nhỏ: ... Mấy lời này thật khiến người ta phẫn nộ!Nhưng mà cô ấy đã nhìn thấy khí thế đánh người của Hoa Chiêu ban nãy, nên cô ấy chỉ dám căn ngăn ngoài miệng, căn bản không dám ra tay.Chuyện này cô ấy thật sự không quản lý được. Cô điều dưỡng nhỏ lập tức quay đầu đi ra ngoài tìm bác sĩ.Hoa Chiêu lập tức lấy một cái bình nhỏ ra đổ vào trong miệng Mạnh Cường, sau đó cực nhanh mở vải xô quấn trên tay, chân hắn ra, lấy một cái bình phun sương tới, xịt lên trên đó một ít chất lỏng.Loại chất lỏng này có thể khôi phục mấy phần công năng thần kinh của hắn, khiến tay chân của hắn hoạt động lại được lần nữa, nhưng tuyệt đối sẽ không linh hoạt.Tay có thể di chuyển, nhưng buộc nút cũng không buộc được. Chân có thể đi, nhưng sẽ đi rất khó khăn, vô cùng cứng, nặng.Như vậy là đủ rồi, không thể để hắn hoàn toàn mất đi năng lực hành động, nếu không... tội sẽ rất nặng.Động tác của Hoa Chiêu cực kỳ nhanh. Chưa đến một phút, cô đã quấn lại xong ba chỗ bị thương kia.Cửa cũng vừa bị đẩy ra, một đám bác sĩ đi vào."Đi ra ngoài, đi ra ngoài! Cô có biết quy định không!"Điều dưỡng đã nói với bọn họ về thân phận bác sĩ của Hoa Chiêu, nên bọn họ mới nói như vậy.Hoa Chiêu gật đầu, không dây dưa nữa, bỏ đi.Mấy người thấy rất quái lạ, vội vã đi đến kiểm tra Mạnh Cường. Người kia sẽ không giở trò xấu gì chứ?Kiểm tra hết một phen, họ phát hiện ra Mạnh Cường không bị gì, tính mạng đã được giữ ổn định, còn có dấu hiệu tỉnh dậy.Mấy người bác sĩ, điều dưỡng liếc nhìn nhau, tính toán giấu chuyện này đi trước đã. Nếu như Mạnh Cường không sao, chuyện này coi như qua.Dù sao không canh chừng cửa để cho người ta xông vào cũng là bọn họ thất trách.Nếu như Mạnh Cường có chuyện, họ sẽ truy cứu đến trách nhiệm của Hoa Chiêu. Dù sao ban nãy cũng nhìn thấy chứng nhận của cô rồi, biết cô tên là gì, tốt nghiệp ở đâu."Chị ơi..." Đại Vĩ thấy Hoa Chiêu đi ra, vội vàng gọi.Hoa Chiêu gật đầu với hắn.Đại Vĩ lập tức thở phào.Mạnh Cường không thể chết được, hắn cũng biết.Nếu bây giờ người không sao rồi, bọn họ nên suy nghĩ đến bước tiếp theo.Hoa Chiêu và Đại Vĩ xoay người rời đi.Góa phụ Chu đã tỉnh lại, ôm mặt la lên: "Chặn bọn chúng lại!"Mấy anh em của bà ta lập tức vây Hoa Chiêu và Đại Vĩ.Đi, tuyệt đối không thể, nếu không... ai sẽ trả tiền thuốc men?"Ai đúng ai sai còn chưa có kết luận đâu. Chúng ta gặp nhau ở tòa! Quan tòa xử chúng tôi bồi thường bao nhiêu chúng tôi sẽ bồi thường bấy nhiêu." Hoa Chiêu nói.Nói xong, cô đẩy mấy tên đang chặn trước mặt ra.Mấy người kia đập ngay vào vách tường như bị xe hơi tông vậy.Hoa Chiêu và Đại Vĩ đi xuyên qua đám người, rời khỏi đó.Mấy tên còn lại tất nhiên không dám xông lên."Ôi chao, ôi, không được rồi, tôi bị thương rồi!""Thắt lưng tôi đau.""Đầu tôi đau."Hai tên đập phải tường bị thương không nặng, nhưng tỉnh táo lại lập tức la lên theo thói quen.Miễn là có cơ hội lừa người, chúng tuyệt đối không thể bỏ qua.Hô xong ngẩng đầu mới phát hiện chính chủ đã rời khỏi."Sao mấy người không ngăn lại?" Hai tên lập tức la lên. Vậy thì bọn hắn đau vô ích rồi à?"Có tôi nữa. Đầu tôi đau, răng tôi đau!" Góa phụ Chu la lên: "Bác sĩ, tôi bị người ta đả thương!"Hoa Chiêu không phải có tiền sao? Vậy thì chu cấp cho cả nhà bà ta đến già đi!"Chị, có đuổi theo bọn chúng không? Bọn chúng chạy thì phải làm sao?" Một tên em trai của góa phụ Chu hỏi."Không đâu." Góa phụ Chu trả lời vô cùng chắc nịch: "Con điếm nhỏ kia còn ở trong phòng giam mà!""Nó lo lắng cho con điếm nhỏ kia như vậy, mới mấy tiếng đã có mặt, nghĩa là nó đi máy bay đến, rất để ý!"Mắt nhìn góa phụ Chu rất tốt."Chưa kể hòa thượng không xa nổi chùa, Lưu Hướng Tiền biết nhà của Trương Quế Lan ở đâu, không đền tiền chúng ta kéo đến nhà nó, chiếm lấy nhà nó!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận