Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 706 - Không Thể Giải Độc.



Chương 706 - Không Thể Giải Độc.



Chương 706: Không Thể Giải Độc.Ngô Tân sững sờ, kinh ngạc mà nhìn anh, sau nửa ngày, hắn đột nhiên bật cười: "Đúng, không danh sách gì cả, anh cũng không phải là người thừa kế nhiệm vụ gì. . . Lúc trước nếu tôi có thể cẩn thận. . ."Hắn đột nhiên cũng không nói gì nữa, cái hắn thiếu không phải là cẩn thận, mà là định lực.Hắn lúc trước không chống lại được sự dụ dỗ cùng uy hiếp của Dương Lập Dân.Hắn đi tới một bước này ngày hôm nay, đều là gieo gió gặt bão."Dương gia kể cả Dương Lập Dân, Dương Trung, Dương. . . Ở bên trong, tổng cộng có 23 người." Ngô Tân nhẹ nhàng mà vuốt gương mặt của Dương Chân, hỏi: "Đều giải quyết sao?"Diệp Thâm tính một vài người vừa rồi, sau đó so sánh."Ở đây đều đã giải quyết.""Vậy là tốt rồi, chỉ là không biết ông ta đem danh sách dấu ở nơi nào."Diệp Thâm tuy không thừa nhận, nhưng Ngô Tân tiếp tục nói: "Bất quá tôi đoán có lẽ là ở trong phòng ngủ, phòng ngủ ông ta chưa bao giờ để cho bất luận kẻ nào đi vào, kể cả người hầu, kể cả con trai con gái ông ta sủng ái nhất."Về phần vợ Dương Lập Dân, ông ta căn bản không có mang đến bên này, ông ta tất nhiên không thiếu phụ nữ xinh đẹp.Chỉ có điều ông ta đều là đi ra ngoài chơi, chưa bao giờ đưa về nhà, ông ta lo lắng."Đây là tin tức mà hai năm trước tôi biết, không biết hiện tại có thay đổi gì hay không."Ngô Tân đứng lên, luyến tiếc mà liếc nhìn Dương Chân: "Tôi đến hỏi ông ta."Nói xong hướng tầng hầm ngầm đi đến.Diệp Thâm không ngăn cản, mà cùng hắn đến tầng hầm ngầm, đem Dương Lập Dân ôm ra, giao cho Ngô Tân.Ngô Tân mang theo ông ta đến mật thất mà chính mình ngây người hơn 2 năm.Chỗ đó có hết thảy các công cụ.Trong vòng hơn hai năm, cơ hồ mỗi cuối tuần, hắn muốn phải nhấm nháp tư vị của vài loại công cụ.Đều là Dương Lập Dân tự mình động thủ.Hiện tại, hắn cũng muốn Dương Lập Dân nếm thử tư vị trong đó!Diệp Thâm nhìn Ngô Tân, trạng thái hiện tại của hắn có chút không đúng.Bất quá nhìn thấy trên vách tường treo trên trăm loại công cụ, anh không ngăn cản nữa.Đây cũng là Dương Lập Dân gieo gió gặt bão.Anh quay người đi ra ngoài rồi.Anh nghe thấy tiếng động cơ quen thuộc ở đằng xa, chắc là xe của anh.Không biết vợ anh có tới hay không. . . .Diệp Thâm bước nhanh lên lầu.Hoa Chiêu vừa mới thông qua thực vật thấy được tình huống bên trong, thở phào rồi.Cũng may Diệp Thâm không có việc gì, như vậy cũng tốt.Xe dừng lại đằng xa.Vệ sĩ hỏi Hoa Chiêu: "Làm sao bây giờ?"Bọn họ không dám đến quá gần, sợ bị chặn đánh.Hoa Chiêu nói: "Đợi một chút xem."Mọi người cũng không biết chờ cái gì, nhưng bọn hắn đã nghe nói đến chiến công của Hoa Chiêu lúc trước, hiện tại cũng rất yên tĩnh mà chờ.Ba phút sau, cửa lớn Dương gia đột nhiên bị mở ra, Diệp Thâm đứng ở cửa ra vào, hướng bọn họ phất phất tay.Dưới ánh đèn cửa sáng trưng, mọi người đều có thể nhìn rõ đó thực sự là ông chủ.Hoa Chiêu dẫn đầu mở cửa đi ra ngoài.Những người khác liếc nhau, cũng mặc kệ có gian trá gì hay không, cũng kéo lấy Dương Trung xuống xe.Diệp Thâm không rời mắt mà nhìn chăm chú lên Hoa Chiêu, nhìn cô đến gần.Nét mặt của anh có chút không tốt, chỗ nguy hiểm như vậy, không nghĩ tới cô thật sự đến rồi!Bất quá cũng chính vì đoán được cô sẽ đến, anh mới không để ý cơ thể mới chỉ khôi phục một nửa, mạo hiểm giải quyết tất cả mọi người.Anh không thể để cho Hoa Chiêu đối mặt với nguy hiểm."Không phải đã nói với em ở nhà ngoan ngoãn chờ anh!" Hoa Chiêu đến gần, anh nhanh chóng nhỏ giọng nói.Hoa Chiêu thè lưỡi với anh, có chút chột dạ.Diệp Thâm lạnh mặt, rất dọa người ~Nhưng trong lòng cô lại rất ấm áp đấy, anh ấy là lo lắng cho cô.Hơn nữa khuôn mặt lạnh lùng của anh ấy, rất đẹp trai!Hoa Chiêu nịnh nọt mà làm biểu cảm hôn hôn với anh.Có chút tức giận cùng lo lắng trong lòng Diệp Thâm đột nhiên không phát ra nổi rồi.Một cô gái nhỏ như vậy, anh nên làm gì với cô mới tốt đây ...Các vệ sĩ đã đi đến, hai người đều không nói gì thêm.Diệp Thâm nhìn Dương Trung, bị trói gô, hơn nữa nhét khăn trong miệng.Dương Trung trông thấy một mình anh xuất hiện ở cửa lớn, lại nhìn thấy xung quanh yên tĩnh, rõ ràng rất sửng sốt.Đã nói rồi đấy, là trao đổi con tin, cứ như vậy mà trao đổi sao?Các vệ sĩ cũng sửng sốt, Dương Lập Dân đến cùng đang làm cái quái gì vậy? Tin tưởng bọn hắn như vậy?"Vào trong nói." Diệp Thâm nói xong quay người đi vào.Những người khác cảnh giác mà kéo Dương Trung đi vào Dương gia.Vào cửa, mọi người liền ngửi thấy dày đặc mùi máu tươi, sau đó thấy những thi thể nằm la liệt khắp phòng."Ô ô ô!" Dương Trung đột nhiên bắt đầu giãy dụa..., đến cùng đã xảy ra chuyện gì? !Không có ai quan tâm đến hắn, bọn hắn đều nhìn về phía ông chủ "Yếu đuối".Có một loại đàn ông, mặc quần áo lộ ra gầy nhưng cởi ra lại rất có thịt, chắc chính là anh rồi.Bộ đồ đơn giản khiến vóc dáng của Diệp Thâm càng thêm thon dài, che đi toàn bộ cơ bắp của anh.So với những người Âu Mỹ vạm vỡ, anh thực sự rất “gầy yếu”."Dưới tầng hầm ngầm ở Dương gia giam giữ một một người rất lợi hại, không biết sao hắn có thể trốn thoát, giết tất cả mọi người." Diệp Thâm nói ra.Dương Trung lập tức đứng yên rồi, hắn biết anh đang nói ai.Ngô Tân? Thật sự? Hắn có năng lực này?Bất quá hắn ta xác thực có động cơ để giết tất cả mọi người."Ô ô ô!" Cha hắn đâu rồi? !"Ah! ~" mọi người đột nhiên mơ hồ nghe thấy được tiếng kêu thảm thiết, hình như là từ căn phòng dưới đất truyền đến đấy.Trước đây, âm thanh của tầng hầm tuyệt đối không thể nghe thấy được.Dương Lập Dân thỉnh thoảng sẽ chiêu đãi bạn bè ở nhà, không thể để cho bọn hắn nghe thấy kêu thảm thiết của Ngô Tân.Nhưng hiện tại cửa tầng hầm đều không đóng.“Đem hắn xuống, giao cho người đó, đem toàn bộ người của chúng ta kéo lên, bọn họ cũng ở dưới tầng hầm.” Diệp Thâm nói với vệ sĩ.Về phần anh và Hoa Chiêu, sẽ không xuống đó nữa.Vợ anh không thể nhìn thấy loại hình ảnh đó, sẽ bị doạ hỏng đấy.Vệ sĩ không phản đối và kéo Dương Trung đi xuống tầng hầm.Tuy bọn hắn đều chưa thấy qua "Người kia", nhưng cứ đi theo tiếng kêu thảm thiết kia là được rồi.Quả nhiên, ở tầng hầm ngầm cuối cùng, bọn hắn thấy được một người đàn ông mặc quần áo lam lũ như tên ăn mày, đang tra tấn Dương Lập Dân."Ông, ông chủ nói chúng tôi đưa tới." Một vệ sĩ đẩy Dương Trung nói.Cảnh tượng trước mắt thật sự có chút dọa người, khiến những người đã quen nhìn cảnh tượng thê thảm này cũng có chút không tiêu hoá được.Ngô Tân tất nhiên cũng biết Dương Trung, bây giờ nhìn đến hắn, lập tức lộ ra hai hàm răng trắng, nụ cười lại cực kỳ khủng bố.Dương Trung mồ hôi lạnh thoáng một phát đã toát ra rồi, thẳng đến lúc này, hắn mới chính thức sợ hãi.Cha đã như vậy. . . Không có ai đến cứu hắn rồi!"Ô ô ô!" Dương Trung lập tức dốc sức liều mạng giãy dụa.Ngô Tân đi qua, bắt hắn đến trước mặt mình, sau đó thoải mái mà đem hắn đinh trên tường.Cơ thể gầy yếu nhưng lại có sức mạnh đáng kinh ngạc."Hơn hai năm rồi, tôi luôn tích lũy sức lực, chỉ chờ đến ngày hôm nay. . . Ha ha ha ha!" Ngô Tân thì thào, tiếng cười càng ngày càng khàn giọng khủng bố.Hắn xoay tay lại đi lấy công cụ trên tường: "Chọn cái nào mới tốt đây này?"Bộ dáng kia, rất doạ người.Mấy người vệ sĩ lông tơ dựng lên, nhanh chóng rút lui, tìm thấy đồng bọn của mình ở đầu kia của hành lang, và nhanh chóng kéo họ ra ngoài.Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu ở một góc phòng khách nói chuyện.Hai người đứng rất gần, như thể đang thì thầm.Các vệ sĩ liếc nhìn nhau, thức thời mà không đi qua.Hoa Chiêu đang hỏi anh tình huống nơi này, hỏi anh có bị thương không.Cô dù là biết rõ, cũng phải giả như không biết gì.Diệp Thâm nói đơn giản, che dấu hết tất cả vết máu.Nhưng không thể giấu được mùi máu trong không khí.Anh ra hiệu cho đám vệ sĩ rồi kéo Hoa Chiêu lên lầu.Lầu hai đỡ hơn một chút.Hai người vào một gian phòng cho khách, Hoa Chiêu nhanh chóng lấy ra một lọ tinh chất màu xanh lục đưa cho anh."Em thấy trạng thái của anh có chút không đúng." Cô nói ra.Tay Diệp Thâm run rẩy mà tiếp nhận, một ngụm uống hết.Anh xác thực có chút không đúng, thuốc kia rất mạnh, hơn nữa loại độc này, hình như không thể giải sạch.Chân tay anh mặc dù có lực rồi, nhưng trong cơ thể vẫn có lửa nóng, chỗ kia vẫn còn cứng rắn.Vốn đang có thể áp chế, nhưng sau khi nhìn thấy vợ mình, trong nháy mắt lại bạo phát đi ra, cố gắng áp chế như thế nào cũng không đi xuống.Trong chai nhỏ chỉ có một ngụm tinh chất, anh phát hiện tinh chất vậy mà không làm giảm triệu chứng, trong người vẫn còn rất nóng, lửa trong lòng vẫn không thể dập tắt, thay vào đó là tinh chất được thanh lọc và ngày càng trở nên thịnh vượng ...Diệp Thâm đột nhiên bổ nhào qua, ôm chặt lấy cô vợ nhỏ.Hoa Chiêu lại càng hoảng sợ: "Này! Ở đây không được ah!"Nhà người ta còn không nói, bên ngoài còn có nhiều thi thể như vậy. . . . Cô có chút sợ hãi.Diệp Thâm đương nhiên biết không được: "Ngoan, anh chỉ ôm một cái, không làm gì khác."



Bạn cần đăng nhập để bình luận