Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1493 - Cũng nên ra tù rồi



Chương 1493 - Cũng nên ra tù rồi



Chương 1493: Cũng nên ra tù rồiCô ấy nghĩ đến mấy đứa em họ mà mình xem như em ruột, đột nhiên nhớ tới Diệp Hưng."Diệp Hưng hiện tại đang làm gì vậy?" Diệp Thư hỏi.Hoa Chiêu cười: "Hai vợ chồng bọn họ đi phương bắc, bán vật liệu gỗ, kiếm chút tiền nhỏ.”Lúc trước Diệp Hưng bán hàng lậu, bị cô lừa thật thảm, phải bồi vào tất cả tài sản, còn thiếu một khoản nợ.Tiền của những người kia dễ nợ sao?Sau khi bọn họ chạy trốn, họ không dám xuất hiện bên bờ biển một lần nữa, nếu không bị bắt sẽ bị cho cá mập ăn.Hai người đành phải đi phương bắc.Miền Bắc bây giờ muốn kiếm tiền cũng chỉ có mấy việc, buôn bán gỗ là một trong những nghề kiếm được nhiều lợi nhuận nhất.Diệp Hưng lúc này đã thành thật, kiên định làm ăn, lúc đầu không có vốn, đã bắt đầu từ việc bán mạt cưa.Từ từ cũng có khởi sắc.Hắn chỉ cần đi đúng đường, không mang đến nguy hiểm cho Diệp gia, Hoa Chiêu cũng sẽ không cố ý chỉnh hắn, coi hắn là thương nhân bình thường, không để ý tới.Diệp Thư an tâm hơn một chút, cô cũng không thích Diệp Hưng đi sai đường, hoặc là nghèo rớt mùng tơi đi ăn mày, như vậy trong lòng cô rất khó chịu."Vậy Diệp Đan thì sao?" Diệp Thư lại hỏi.Lúc này Hoa Chiêu không mở miệng.Diệp Thư lập tức truy hỏi: "Cô ta bị sao vậy?"“Khụ, cũng không có gì, chẳng qua cô ta tìm được đường tắt." Hoa Chiêu nói: "Cô ta gả cho một ông chủ lớn tương đối giàu có."“Cái gì?" Diệp Thư kinh ngạc hô lên: "Cô ta lại kết hôn? Cô ta đã ly dị chưa?”Hoa Chiêu buông tay: "Chưa.”Lúc đó chồng cô ta đi thẳng vào tù, làm sao kịp ly hôn.Hơn nữa chính bọn họ cũng biết chuyện gì đã xảy ra, chồng cô ta trên cơ bản là vì nhận tội thay cô ta mà đi vào, khi đó nếu cô ta nói ly hôn, vậy cũng quá không phải người rồi, sẽ bị những người biết chuyện xem thường.Sau đó cô bỏ chạy, không dám trở về, càng không dám ly hôn.Hệ thống hôn nhân bây giờ có lỗ hổng, cũng không kết nối internet, về mặt lý thuyết, một người phụ nữ có thể có chồng ở mọi tỉnh, giấy chứng nhận kết hôn là sự thật.Đương nhiên sau khi bị lộ ra mới có chuyện."Vậy chuyện này, em không quản?" Diệp Thư hỏi."Cô ta đã không liên quan gì đến nhà họ Diệp nữa, chỉ cần không làm chuyện có hại cho nhà họ Diệp, chính là một người xa lạ, em cần gì quan tâm một người xa lạ tái hôn hay không tái hôn.” Hoa Chiêu nói."Hơn nữa, lúc em phát hiện ra, cô ta đã nhận giấy chứng nhận kết hôn, cũng mang thai, không có cách nào quản." Hoa Chiêu nói.Khi đó cô biết quản thế nào? Phá vỡ cuộc sống yên ổn tạm thời của cô ta, để con cái của cô ta lại không có cha, để cô ta làm một người mẹ đơn thân?Bản thân cô cũng cảm thấy có chút đáng giận, nhưng dù sao cũng là người xa lạ rồi."Chuyện này…" Diệp Thư không nói gì nữa, chuyện này thật đúng là không có cách nào quản.Nhưng cô ấy có chút tò mò nói: "Vậy hiện tại cô ta đang ở đâu? Người chồng mới của cô ta có tình huống thế nào?"“Cô ta ở Thượng Hải, tìm một ông chủ ly hôn mang theo đứa bé, người nọ là một nhà giàu mới nổi, sau khi việc kinh doanh phát triển việc đầu tiên chính là ly hôn với người vợ ở nông thôn." Hoa Chiêu nói.Hiện tại loại đàn ông này rất nhiều.Bọn hắn có tiền, cảm thấy mình giỏi hơn người, cảm thấy người vợ ở nhà không xứng với mình, đương nhiên phải đổi.Người có chút lương tâm sẽ cho một số tiền, người không có lương tâm sẽ trực tiếp mất tích, không bao giờ liên lạc nữa, thậm chí con cái cũng không cần.Diệp Đan gặp được người này có chút lương tâm, cho vợ cũ một khoản tiền lớn, mang theo con trai, tìm một người vợ trẻ tuổi xinh đẹp, có năng lực có trình độ, có thể mang ra ngoài, có thể giúp hắn làm việc.Diệp Đan rất thích hợp.Ngoại trừ tuổi tác hơi lớn một chút, lúc đó cũng ở độ tuổi 30.Nhưng những cô gái 20 tuổi sẽ không có năng lực không có trình độ, chỉ biết tiêu tiền, người đàn ông này tương đối lý trí, trùng hợp Diệp Đan lại mang thai, hắn lập tức kết hôn với Diệp Đan.Diệp Thư nghe Hoa Chiêu nói xong, không nói gì hơn nửa ngày.Đột nhiên, cô nhớ ra một câu hỏi: "Vương Kiến cũng nên ra tù rồi?"Tính toán thời gian, cộng thêm giảm án, hắn cũng nên đi ra."Hắn ra tù, biết chuyện thì phải làm sao bây giờ." Ngẫm lại cảnh tượng kia, Diệp Thư cũng xấu hổ đến da đầu tê dại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận