Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 924 - Trở Về.



Chương 924 - Trở Về.



Chương 924: Trở Về.Hoa Chiêu kinh ngạc, vui vẻ xoay người, không dám tin mà nhìn người đàn ông xuất hiện ở cửa ra vào.Diệp Thâm một thân quân trang, tư thế nghiêm trang mà đứng ở nơi đó, hình như còn đẹp trai hơn lần đầu gặp mặt."Anh trở về lúc nào vậy!" Hoa Chiêu chạy về phía anh.Sự lạnh lùng trên mặt Diệp Thâm trong nháy mắt hòa tan, ôn nhu mà nhìn cô vợ nhỏ đang chạy về phía anh, kiên định đỡ lấy cô."Cẩn thận một chút!" Anh nhìn bụng của cô, đã sáu tháng, rất lớn rồi.Lần này, anh nhất định phải nhìn tận mắt bảo bảo này sinh ra! Sẽ không bỏ lỡ như anh và chị bé.Diệp Thâm vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, nụ cười trên khuôn mặt anh như thể sắp nhấn chìm ai đó.Cái bình trong tay Diệp Đan thoáng cái đã rơi trên mặt đất.May mà trên sàn đã được lát gỗ, vậy mà không vỡ.Âm thanh này đã đánh thức Diệp Thâm.Anh ngẩng đầu nhìn về phía chị họ nhà chú hai.Người chị họ này trong ấn tượng của anh, là người thông minh sảng khoái, anh chưa từng nghĩ tới, hôm nay gặp lại, lại trông thấy một bộ mặt tham lam như vậy."Những vật này là bà nội để lại cho tôi, nếu như các người nguyện ý dùng thứ này quy ra tiền, trả lại cho anh trai tôi, vậy bây giờ sẽ cho các người làm giá."Diệp Thâm nói ra: "Nếu như các người muốn mang đi, vậy thật xin lỗi, tôi không thể để yên nữa."Diệp Thâm từ bên ngoài đi tới, rất xa đã nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ.Anh biết vợ anh muốn đưa những vậy này ra ánh sáng, sau đó giao hết cho anh cả, như vậy mới có thể bảo vệ chúng."Diệp Thâm! Cậu đây là muốn độc chiếm! Nếu bà nội biết sẽ thương tâm đấy!" Diệp Đan hô."Đây là tâm ý bà nội cho tôi, tôi sẽ giữ lại, các người bất mãn, tôi cũng không quan tâm." Diệp Thâm nói ra."Sao cậu có thể. . . Bá đạo như vậy, không nói lý lẽ như vậy?" Diệp Đan không dám tin mà nhìn anh: "Tôi chính là chị của cậu!"Trong ấn tượng của cô ta, Diệp Thâm tuy không nói nhiều, biểu hiện cũng rất lạnh nhạt, nhưng cô ta biết rõ nội tâm của hắn kỳ thật rất mềm mại, không giống anh cả, ngooài nóng trong lạnh.Diệp Thâm là người trong nóng ngoài lạnh.Hoá ra là cô ta nghĩ sai rồi?"Không phải chị đã bị trục xuất khỏi gia môn rồi hả? Không còn là chị của tôi nữa rồi." Diệp Thâm nói ra.Diệp Đan nhìn thẳng vào anh.Cô ta xác thực nhìn lầm rồi, hắn lạnh lùng và tàn nhẫn từ trong ra ngoài!Biểu hiện của Diệp Thâm làm cho cả nhà đều rất bất ngờ.Bọn hắn cho rằng anh dù bênh vực vợ mình, tốt xấu gì cũng phải uyển chuyển chút ít, cho dù không muốn chia đồ, nhưng làm như Diệp Danh chỉ cần nói "Không được" chẳng phải được rồi sao?Làm gì phải đả thương người ta như thế.Hoa Chiêu lại quen với biểu hiện này của Diệp Thâm, anh đã làm “ông chủ” vài năm, ở bên ngoài chính là bộ dạng này.Độc đoán, kiêu ngạo, tàn nhẫn.Cô rất thích ~Hoa Chiêu ở một bên cười hì hì, vui vẻ vô cùng."Chọn như thế nào? Chia hay không chia?" Diệp Thâm nhìn Diệp Hưng cùng Diệp Đan hỏi.Nếu chia, sẽ bớt đi 20 vạn tiền nợ, không chia, đồ đạc sẽ không có một chút quan hệ nào với bọn họ, chỉ cho bọn hắn xem qua cho thoả nguyện.Nợ bao nhiêu vẫn còn nguyên bấy nhiêu.Dám thò tay, sẽ là một cái giá lớn!Ánh mắt Diệp Thâm sắc bén nhìn vào hai người.Muốn anh nói, loại người này trừng phạt bằng cách đuổi ra khỏi nhà căn bản không đủ, lúc trước đáng lẽ không nên chuộc bọn hắn ra!Mọi người đều phải trả giá cho hành động của mình! Diệp gia bọn hắn cũng không ngoại lệ.Họ chỉ nên ở trong tù và suy ngẫm về nó!Ánh mắt của anh hình như còn đáng sợ hơn so với Diệp Chấn Quốc.Với Diệp Chấn Quốc hai người vẫn là cháu của ông, đến cùng thì bản năng vẫn nhớ phần tình cảm kia.Diệp Thâm chỉ là một người anh em họ, tình cảm đối với bọn họ cũng không sâu.Diệp Đan chỉ cảm thấy nếu hiện tại mình nói bậy, sẽ phải tiến vào ngục giam!Cô ta lập tức ậm ừ nói: "Vẫn nên chia a."Bớt được 20 vạn thì 20 vạn!Diệp Thâm lại nhìn về phía Diệp Hưng.Diệp Hưng vẫn giống như người gỗ, nhưng ánh mắt Diệp Thâm quá mức áp bách, hắn rốt cuộc cũng có phản ứng, trầm mặc gật đầu: "Chia.""Vậy thì tới đây viết phiếu nợ." Hoa Chiêu đột nhiên nói ra.Vậy mà còn muốn viết phiếu nợ?Diệp Đan lập tức nhìn về phía Diệp Danh, bộ dạng đáng thương.Diệp Danh cười cười, đem bút nhét vào trong tay cô ta.Vốn anh cũng không nghĩ đến phiếu nợ đấy, rời khỏi Diệp gia, 580 vạn? Diệp Đan có lẽ cả đời cũng trả không được, dù viết cũng không có tác dụng gì.Nhưng Hoa Chiêu đã yêu cầu, vậy thì viết a.Diệp Đan không còn cách nào, nhìn Diệp Thâm kiên định đứng bên cạnh Hoa Chiêu, cô ta đến một ánh mắt phẫn hận cũng không dám cho Hoa Chiêu rồi.Cúi đầu rưng rưng mà viết phiếu nợ.Diệp Hưng lại thống khoái, xoát xoát vài nét bút đã viết xong."Tôi không phục!" Diệp Đan đột nhiên tức giận không tìm được chỗ tiết ra, chỉ vào Diệp Hưng nói: "Hắn còn giấu đi 50 vạn không đưa ra, dựa vào cái gì?"Lòng mấy người lớn của Diệp gia đều trầm xuống.Bọn hắn sợ đúng là chuyện này.Chị em liên thủ làm chuyện xấu kỳ thật không đáng sợ. . . . Đáng sợ chính là nội chiến.Bọn hắn vậy mà bắt đầu chỉ trích nhau, cùng nhau hủy đi toàn tháp này rồi.Một gia tộc, sẽ vì vậy mà sụp đổ đấy."Mau cút! Mau cút! Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy hai người nữa!" Diệp Chấn Quốc tuyệt tình hét lên.Bất quá trong mắt chứa đầy sự đau lòng."50 vạn kia. . ." Diệp Đan vẫn không phục.Diệp Hưng đã đi nhanh ra ngoài."Ai! Cậu đừng chạy!" Diệp Đan đuổi theo, 50 vạn kia, ít nhất phải chia cho cô ta một nửa! Không, hơn phân nửa!"Ai! !" Mọi người đi rồi, lão gia tử thở dài, thoáng cái như già đi mười tuổi.Hoa Chiêu nhìn cũng có chút không đành lòng rồi.Nhưng cô không mở miệng khuyên nhủ ông ấy, việc này, khuyên như thế nào? Tổn thương cũng đã xảy ra, không cách nào đền bù cùng vãn hồi."Ông nội, cháu đưa tin tức tốt trở về, ông đi thượng cấp hỏi một chút a." Diệp Thâm đột nhiên nói ra.Mắt Diệp Chấn Quốc một lần nữa tràn đầy ánh sáng: "Tin tức tốt? Từ trong miệng cháu mà nói là tin tức tốt, thật sự khiến cho người ta chờ mong."Từ khi Diệp Thâm tham gia quân ngũ đến nay, bất kể là hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ, lập nên bao nhiêu chiến công, ở trong miệng hắn cũng không phải là tin tức gì tốt."Nhanh đi hỏi, cam đoan ông sẽ kinh ngạc và vui vẻ đấy." Diệp Thâm nói.Diệp Chấn Quốc nhìn anh, lại nhìn Hoa Chiêu."Tốt tốt tốt, ông đi luôn bây giờ. Người đã già, bị người ta ghét bỏ rồi~" Ông vừa vui đùa vừa đi ra ngoài rồi.Trên người đã có sức sống trở lại.Diệp Thành Diệp Thượng đi theo sau lưng lão gia tử, đều không dám nhìn Diệp Thâm, cúi đầu đi nha.Không còn mặt mũi.Diệp Danh vỗ vỗ bả vai Diệp Thâm, cười cười rồi cũng đi ra.Mà Diệp Mai, từ lúc quyết định trục xuất khỏi gia môn bà ấy đã đi rồi, căn bản không tham dự vào việc phân chia tài sản của Diệp gia.Trong nhà có bao nhiêu tài sản bà ấy cũng không quan tâm, không thèm tới nhìn một cái đã đi rồi.Rốt cuộc cũng yên tĩnh rồi.Hoa Chiêu bổ nhào vào trong ngực Diệp Thâm lớn tiếng chất vấn: "Có phải anh đã sớm trở lại rồi đúng không? Sao giờ mới về nhà!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận